Ngày tôi xách túi rời khỏi cổng công ty, trước ánh mắt dửng dưng của người chồng từng thề sống chết có nhau, trời Hà Nội đổ mưa lâm thâm. Mưa không to, nhưng đủ để lạnh buốt và làm tôi ướt nhèm từ đầu đến chân. Cái thai trong bụng tôi đã hơn sáu tháng, bụng lùm lùm như ôm một quả bóng nhỏ, mỗi bước đi đều nặng trĩu. Tôi không còn nơi nào để về. Mẹ mất từ sớm, cha bỏ đi khi tôi còn chưa vào lớp Một. Mồ côi tình thân, giờ đây tôi còn bị chính người chồng hợp pháp – người từng ôm tôi thủ thỉ “anh sẽ không để em khổ” – tàn nhẫn đẩy ra khỏi cuộc đời chỉ vì một người phụ nữ khác.
Và đau đớn hơn cả… là anh không làm việc đó trong lặng lẽ hay kín đáo, mà làm trước mặt bao nhiêu nhân viên trong công ty. Đơn giản vì tôi – một kế toán trưởng đã gắn bó với công ty 4 năm – cũng chính là vợ của giám đốc. Ngày anh đưa nhân tình mới tới, giới thiệu là “giám đốc điều hành dự án miền Nam”, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, cố cười gượng. Người đàn bà đó trẻ hơn tôi vài tuổi, mặt mũi không quá xinh nhưng ăn nói ngọt như rót mật. Cô ta đến, thay đổi toàn bộ cấu trúc công ty, đẩy tôi ra khỏi mọi cuộc họp, mọi quyền hạn, rồi ngang nhiên nắm tay chồng tôi giữa văn phòng. Khi tôi hỏi: “Anh định giải thích với em thế nào?”, anh chỉ lạnh lùng buông một câu: “Cô nên biết điều mà rút đi, tôi không muốn mất mặt.”
Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại rơi vào cảnh như vậy. Bị đuổi khỏi nhà – vốn dĩ đứng tên cả hai vợ chồng – chỉ bằng một tin nhắn: “Dọn đi càng sớm càng tốt, đừng để tôi phải thuê người tới.” Không một đồng bạc, không một lời xin lỗi, cũng không quan tâm tôi sẽ sống chết ra sao. Chỉ cần cô nhân tình kia vui, tôi – người vợ pháp lý, người sắp sinh con cho anh – không còn giá trị gì nữa.
Tôi bật khóc như một đứa trẻ giữa phố đông người. Không phải vì mất chồng, mà vì mất niềm tin vào tình nghĩa vợ chồng mà tôi từng hy vọng…
Ngày tôi rời khỏi công ty – nơi mình từng coi như gia đình thứ hai – trời đổ mưa như trút. Không ai tiễn, không một ánh mắt cảm thông, thậm chí có vài người còn thì thầm:
“Cũng đáng, ngồi trên đầu người ta bao lâu nay, giờ bị trả lại thôi.”
Họ đâu biết, bao lần công ty lâm vào tình trạng lộn xộn sổ sách, chính tôi là người cắm đầu suốt đêm để gỡ rối. Họ cũng chẳng biết rằng mỗi khi công ty chậm lương, tôi là người đầu tiên đề xuất cắt giảm lương của mình để nhân viên có cái ăn.
Nhưng tất cả đã bị xóa sạch chỉ bởi một người phụ nữ tên Vy – nhân tình mới của chồng tôi. Vy có gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sắc sảo và tài ăn nói khéo léo đến mức khiến cả phòng hành chính phải xuýt xoa. Chồng tôi mê cô ta như điếu đổ, sẵn sàng ký hợp đồng chi tiền tỉ chỉ vì cô ấy gợi ý. Còn tôi – người vợ đầu gối tay ấp 4 năm, đang mang thai đứa con của anh ta – lại trở thành “vật cản đường” cần loại bỏ càng sớm càng tốt.
Tôi lang thang cả đêm đó. Không nơi nào để về. Một người bạn cũ sau khi nghe chuyện đã lén dẫn tôi tới căn trọ nhỏ phía sau khu chợ – nơi cô đang ở cùng mẹ chồng. Tôi ở nhờ được một tuần, sau đó bắt đầu hành trình làm lại từ đầu.
Không ai tin được, tôi – kế toán trưởng, vợ của giám đốc công ty xuất nhập khẩu – lại có ngày phải đứng rửa bát thuê cho một quán cơm bình dân để sống qua ngày. Mỗi ngày tôi làm từ 6h sáng đến gần 11h đêm, rửa bát, quét sàn, lau bàn, đôi lúc còn bê cả mâm cơm phục vụ khách. Bụng bầu ngày một lớn, chủ quán thương tình cho tôi nghỉ mỗi 2 tiếng buổi chiều để nằm nghỉ, rồi lại bắt đầu ca tối.
Mỗi lần ngồi thở hổn hển sau gian bếp đầy mùi dầu mỡ, tôi lại siết tay vào bụng mình. Đứa con trong tôi chính là nguồn sống. Chỉ cần nó còn đó, tôi còn lý do để sống tiếp.
Tôi không oán hận người chồng cũ. Tôi chỉ tự nhủ: “Không ai cứu mình ngoài chính bản thân mình.”
Thời điểm tôi sinh con, cũng là lúc tôi đối diện với quyết định lớn: Có nuôi đứa bé không khi chưa có nổi một triệu đồng trong tay? Câu trả lời đến từ cái nhìn của con khi chào đời – đôi mắt đỏ hoe, cái miệng nhỏ xíu mút vào ngón tay như đang kiếm tìm hơi ấm mẹ. Tôi đã gật đầu với y tá, nói:
“Cho tôi ký vào giấy. Tôi nuôi thằng bé.”
Cuộc sống những năm đầu làm mẹ đơn thân là chuỗi ngày khốn khó. Tôi mang con đi gửi ở một nhóm giữ trẻ tư nhân giá rẻ, sáng đi làm thêm, tối tranh thủ học nghề bán hàng online.
Nhờ từng làm kế toán, tôi nhanh nhạy trong tính toán, ghi chép, học cách nhập hàng giá sỉ. Ban đầu chỉ là vài chục gói bỉm, vài hộp sữa, dần dần tôi mở được một gian hàng nhỏ trên sàn thương mại điện tử. Tôi vay vốn bạn bè, bắt đầu mở kho riêng, rồi tự mình gói hàng, chăm sóc khách.
Có những đêm con sốt, tôi vẫn vừa dỗ con vừa trả lời tin nhắn khách hàng. Lúc ấy, không ít lần tôi khóc vì kiệt sức. Nhưng mỗi lần nhìn con thiếp đi trong vòng tay, tôi lại có thêm sức mạnh.
Ba năm sau, tôi đã có cửa hàng riêng. Một shop mẹ và bé với đầy đủ mặt hàng từ quần áo sơ sinh đến sữa ngoại nhập, khăn tắm, xe đẩy… Mỗi ngày có hàng trăm đơn hàng. Tôi tuyển thêm ba nhân viên, thuê thêm một phòng kho ở gần chợ đầu mối. Cuộc sống bắt đầu ổn định.
Một buổi chiều mùa thu, khi tôi đang chuẩn bị hoàn thiện hồ sơ xin mở chi nhánh mới thì có một người đàn ông mặc vest đến tiệm. Anh ta cầm theo danh thiếp và nói muốn tìm đối tác phân phối hàng độc quyền.
Tôi giật mình.
Là anh ta – chồng cũ tôi, Phong.
Anh đã gầy hơn, tóc có vài sợi bạc, ánh mắt trũng sâu mệt mỏi. Anh không nhận ra tôi ngay, cho tới khi tôi lên tiếng:
“Chào anh, vẫn còn nhớ người từng bị đuổi khỏi công ty không?”
Phong đứng chết trân. Mặt anh ta biến sắc. Nhân viên tôi ngơ ngác, còn tôi thì chỉ cười nhạt:
“Xin lỗi, bên tôi không hợp tác với công ty từng vi phạm đạo đức kinh doanh. Anh đi lối kia.”
Anh ta lắp bắp vài câu, nói rằng không ngờ tôi thành công như thế. Anh hỏi thăm con trai, hỏi tôi sống thế nào. Tôi không trả lời. Tôi không còn trách móc, chỉ thấy lòng trống rỗng. Người đàn ông từng ruồng rẫy tôi khi tôi yếu đuối nhất, giờ lại đứng đây, tìm kiếm sự hợp tác?
Thật nực cười.
Tôi nghe loáng thoáng từ vài người quen cũ. Sau khi tôi đi, Vy lên nắm phần lớn tài chính công ty. Cô ta tiêu tiền như nước, mở hàng loạt dự án nhưng thất bại. Khi công ty rơi vào khủng hoảng, cô ta lập tức cắt đứt mọi liên hệ, rút vốn, sang Singapore sinh sống với người tình mới.
Phong mất trắng. Nhà thế chấp, công ty phá sản, bạn bè xa lánh. Anh tìm về quê nhưng bố mẹ cũng không giúp được gì vì tuổi già và bệnh tật.
Còn tôi, lúc ấy đang chuẩn bị mở chi nhánh thứ ba. Cửa hàng mẹ và bé của tôi đã trở thành hệ thống nhỏ tại Hà Nội. Tôi còn thuê hẳn một kế toán trưởng – để nhắc nhở mình về vết thương cũ và cả con đường đã qua.
Một chiều muộn, Phong đứng trước cửa hàng tôi, tay ôm một bó hoa nhỏ và hộp quà. Anh xin được gặp con trai. Tôi im lặng thật lâu rồi mở lời:
“Anh từng từ bỏ con mình khi nó chưa chào đời. Anh có nghĩ nó cần anh bây giờ không?”
Phong nghẹn giọng:
“Anh sai rồi. Sáu năm qua, anh nhận ra tất cả. Anh không dám mong em tha thứ, chỉ xin được nhìn con từ xa… một lần.”
Tôi nhìn anh – không còn oán giận, không còn thương hại. Đó là cái giá anh phải trả. Còn tôi, tôi đã đi đủ xa để biết, đàn bà không chết vì mất chồng, chỉ chết nếu đánh mất chính mình.
Hôm nay, khi viết những dòng này, con trai tôi đã 6 tuổi, là một cậu bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện và luôn ôm tôi mỗi đêm trước khi ngủ. Nó không cần bố, bởi tôi vừa là mẹ, vừa là chỗ dựa duy nhất.
Tôi không phải người phụ nữ đặc biệt. Tôi từng yếu đuối, từng suýt gục ngã. Nhưng nhờ cú ngã đó, tôi biết mình còn có thể đứng dậy và bước đi bằng chính đôi chân mình.
Đàn bà từng bị phản bội không đáng thương. Chỉ những người không dám đứng dậy sau phản bội mới đáng thương.
Còn tôi, tôi đã lựa chọn sống ngẩng cao đầu.
Và tôi tin – bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể làm được điều đó.
News
B-ó-c tr-ần đường dây ‘chứng chỉ thần tốc’: B;á;c sĩ cũng ‘chạy’, người b;ệ;n;h biết tin vào ai nữa đây?
Qua điều tra vụ “chạy” chứng chỉ hành nghề y tại Đắk Lắk, ngoài khởi tố 4 bác sĩ cùng…
Hoạt huyết Nhất Nhất bị gọi tên trong danh sách xử phạt vì thông tin gây hiểu nhầm – niềm tin của người tiêu dùng đang đặt ở đâu?
Công ty TNHH Nhất Nhất bị phạt 200 triệu đồng vì đưa thông tin gây nhầm lẫn cho khách hàng…
Bẽ bàng: Nestlé Milo bị p;ha;nh ph;u;i quảng cáo l;ừ;a d;ối trắ;ng trợ;n – cái tên quen thuộc với hàng triệu gia đình việt mà bây giờ lại bị tuýt còi
Nestlé Việt Nam bị cho là đã “gắn mác” Viện Dinh dưỡng khi quảng cáo sữa Milo với nội dung…
Tin vui cho các bác trưởng thôn: từ 2025 lương hàng tháng sẽ tăng chóng mặt lên đến 14 triệu đồng, còn gì phấn khởi hơn nữa
Ngày 5/1/2025, báo Dân Trí đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Mức phụ cấp của trưởng thôn, tổ…
Cả nước hướng về Bắc Kạn: Lũ ập về trong đêm, Sập nhà, trôi người, cảnh tượng tang thương như ‘Làng Nủ’ năm ấy!
Mưa lớn gây ra lũ quét xảy ra ở địa bàn H.Ba Bể, tỉnh Bắc Kạn rạng sáng nay 18.5…
Giá vàng trưa nay 18/5: Vàng sập ngay trước mắt, 7 ngày lỗ gần 7 triệu dân đầu tư khóc ròng vì coi như mất sạch
Giá vàng thế giới và trong nước giảm mạnh khi nhà đầu tư giảm bớt lo ngại về căng thẳng…
End of content
No more pages to load