Người ta hay nói: “Gái làm nghề đó thì không đáng thương”. Câu nói nghe quen tai đến mức, mỗi lần vô tình lướt qua một ánh nhìn khinh khi, tôi cũng mặc định rằng mình xứng đáng nhận nó.
Tôi là một “gái ngành” – cách nói thẳng mà tôi đã quen dùng để tự giới thiệu bản thân, dù chưa từng có ai hỏi. Tôi sống ở một khu trọ tồi tàn, chen chúc với những người cũng chẳng có gì để mất. Sáng ngủ, tối đi khách, giữa những lần tô lại son phấn trên gương mặt nhợt nhạt, tôi tự hỏi mình đã đánh đổi những gì để có được đồng tiền lạnh lẽo ấy.
Mùa đông năm đó lạnh bất thường. Hà Nội bước vào đợt rét kỷ lục, nhiệt độ ban đêm chỉ còn vài độ. Nhưng cái lạnh bên ngoài chẳng là gì so với cái lạnh trong tim khi một tuần liền tôi không có lấy một khách nào. Mấy chỗ quen trước đây tôi đứng đã bị gái trẻ hơn chiếm hết, người ta thích cái gì tươi mới, còn tôi – hai mươi chín tuổi, mặt không còn nét ngây thơ, thân hình cũng chẳng nuột nà như mấy đứa mới vào nghề.
Tối hôm đó, tôi cắn răng mặc cái váy ngắn nhất, dày nhất là lớp tất lưới, đứng co ro bên vỉa hè gần khu công nghiệp. Tôi biết chỗ này không sang, nhưng thỉnh thoảng có mấy tay công nhân độc thân hoặc ông chủ xưởng chơi trội vẫn hay ghé.
Lạnh quá. Bàn tay tôi cứng đờ, đầu ngón chân rát buốt. Mắt tôi cứ đảo qua từng chiếc xe chạy ngang, mong có ai đó dừng lại hỏi giá. Nhưng không.
Cho đến khi, một chiếc xe máy cà tàng tấp vào. Một chàng trai đội mũ bảo hiểm cũ kỹ, mặt mũi lấm lem dầu nhớt bước xuống.
“Làm tí không?”, anh ta hỏi, giọng dửng dưng như mua bắp luộc.
Tôi ngẩng lên, soi mặt khách. Gầy, tầm ba mươi, quần áo lem luốc, đôi mắt thâm quầng như thức trắng mấy đêm liền. Mùi xăng dầu còn phảng phất trên người.
“Giá em là 400, nhà nghỉ anh trả.”
“300, được không?”
“Không.” – Tôi lạnh lùng đáp. 300 nghìn? Tôi không rẻ như thế… hoặc tôi cố tự nhủ vậy.
Anh ta gãi đầu, rồi bất ngờ hỏi: “Mày đói không?”
Tôi ngớ người.
Anh ta móc túi ra một chiếc bánh mì pate, còn ấm, giơ ra trước mặt tôi. “Cầm đi. Tao mua hai cái, định ăn dần. Mày chắc cũng cả ngày chưa ăn gì.”
Tôi lưỡng lự, rồi cầm lấy. Đến lúc đó tôi mới phát hiện tay mình run bần bật.
“Thôi được, 300 cũng được, đi đi.” – Tôi nói nhanh, cúi mặt.
Nhưng anh ta lại lắc đầu.
“Tao không đi. Chỉ là thấy mày đói thôi.”
Tôi đã ngủ với hàng trăm người đàn ông, nhưng lần đầu tiên có người đưa tôi bánh mì thay vì hỏi giá. Tên anh ta là Long – thợ sửa xe trong một xưởng nhỏ gần đó, sống một mình trong căn phòng cấp 4 lụp xụp, nghiện thuốc và nặng mùi dầu nhớt.
Tôi không biết vì sao mình bắt đầu ghé chỗ anh ta thường xuyên. Chúng tôi chẳng yêu nhau, cũng chẳng phải khách – gái. Có lần tôi hỏi:
“Sao anh không đưa em đi ngủ, dù em chẳng từ chối?”
Anh ta nhếch mép:
“Vì nhìn mày như cái bóng ma, ngủ với mày tao sợ bị kéo xuống địa ngục.”
Tôi tức lắm. Nhưng rồi lại bật cười. Lâu lắm rồi tôi mới nghe một lời thật đến vậy.
Long không phải người tử tế. Anh ta từng đi tù vì đánh người, có lần say rượu còn đập phá đồ trong phòng khiến tôi hoảng hốt. Nhưng khi tỉnh rượu, anh ta gục vào góc giường mà khóc như đứa trẻ. “Tao cũng từng có ước mơ… nhưng đời dập cho nát rồi.”
Tôi hiểu. Vì tôi cũng thế.
Chúng tôi, hai mảnh vỡ, không cố ghép với nhau. Chỉ đơn giản là, khi thế giới ngoài kia ném đá, chúng tôi ngồi bên nhau mà im lặng.
Có lần, tôi sốt cao. Long cõng tôi giữa đêm tới trạm y tế. Trên đường, tôi ú ớ gọi mẹ. Anh ta cười khẩy: “Gọi làm gì? Mẹ mày đâu có cần đứa như mày.”
Tôi tỉnh dậy sau 3 ngày. Anh ta ngủ gục bên cạnh, tay vẫn nắm chặt tay tôi. Lần đầu tiên, tôi thấy mình không cô độc.
Tôi vẫn làm nghề cũ. Long không hỏi, cũng không cấm. Nhưng tôi thấy mình không còn chịu đựng nổi nữa. Có lần, một gã khách vung tay tát tôi chỉ vì tôi từ chối hành vi bệnh hoạn. Tôi bỏ chạy về phòng Long, ngồi bó gối suốt đêm.
“Bỏ đi.” – Anh ta nói.
“Bỏ thì sống bằng gì?”
Anh ta im lặng. Rồi rút ra từ ngăn kéo một cọc tiền lẻ, xếp bằng dây thun: “Tao tiết kiệm được chừng này. Không đủ thì đi phụ tao sửa xe. Dơ nhưng không rẻ rúng.”
Tôi bật khóc.
Hai năm sau, tôi đứng sau quầy một tiệm sửa xe nhỏ, mặc áo sơ mi trắng, tóc cột gọn. Người ta nhìn tôi lạ lắm. Có người còn thì thầm: “Con kia trước bán hoa giờ làm chủ tiệm hả?” Tôi nghe hết. Nhưng không quan tâm.
Long vẫn hút thuốc, vẫn càm ràm, nhưng mỗi khi khách đông, anh ta lại len lén dúi vào tay tôi ly sữa đậu nành ấm.
Tôi không cần ai thương hại. Chỉ cần một người không khinh.
Một chiều đông, có cô gái trẻ – trông hệt tôi ngày xưa – lén lút bước vào, xin rửa tay, rồi lại vội vàng rời đi. Tôi nhìn theo, chợt nhớ về đêm bánh mì năm nào.
Tôi rút ví, chạy theo, dúi vào tay cô gái một tờ 200 nghìn.
“Chị cho em hả?”
Tôi gật.
“Không cần trả đâu. Chỉ cần em nhớ… đừng để mình bị rẻ mạt thêm lần nữa.”
Cô gái rưng rưng, rồi chạy đi.
Tôi quay lại, thấy Long đang nhìn. Anh ta nhếch mép:
“Bố thí à?”
“Không. Em đang gửi lại một miếng bánh mì.”
Tôi không phải hoa hồng, càng không phải mẫu đơn kiêu sa. Tôi chỉ là một loài cỏ dại, từng mọc bên vỉa hè, dẫm lên bởi hàng ngàn đôi giày. Nhưng giờ, tôi đứng vững, dẫu không có nắng. Vì tôi có một người – không hoàn hảo, không dịu dàng – nhưng chưa bao giờ xem thường tôi.
Và thế là đủ.
News
Đối tượng nào được tăng lương hơn 9 triệu đồng trong năm 2025?
Hãy cùng tìm hiểu một đối tượng sẽ được tăn lương hơn 9 triệu đồng năm 2025. Theo chính sách…
Hóa ra đây chính là lý do tăng cường cán bộ cấp tỉnh về công tác ở xã, phường mới
Theo ông Nghiêm Xuân Thành, Bí thư Tỉnh ủy Khánh Hòa, việc tăng cường cán bộ cấp tỉnh về công…
Sau 1/6/2025: Chỉ duy nhất trường hợp này được sử dụng thẻ BHYT giấy, đó là ai?
Theo quy định từ sau 1/6/2025 chỉ có những trường hợp này mới được cấp thẻ BHYT giấy, đó là…
Chiều 8/6 muốn t;ụ;t h;uy;ết áp cùng giá vàng nhẫn, vàng miếng; sau 1 tuần mà nhiều người l;ỗ nặng rồi
Giá vàng chiều nay (8-6): Vàng miếng SJC và vàng nhẫn cùng giảm mạnh sau một tuần; trong đó giá…
Thuongtam: cả gia đình đi ăn cưới nhưng bị xe chở xi măng đè trúng, 9 người đi mãi không về
Vụ tai nạn xảy ra khi một gia đình đang trên đường trở về nhà sau khi tham dự tiệc…
Bảng giá vàng sáng nay 8/6; dân đầu tư đến ngày cuối tuần cũng không được nghỉ là thật, nhìn thế này là oải
Giá vàng miếng trong nước hôm nay (8-6) duy trì ổn định sau cú “trượt dốc” chiều qua, hiện mua…
End of content
No more pages to load