“Em không hiểu nổi… Sau ngần ấy năm anh chọn cô ấy, rốt cuộc anh quay về, quỳ xuống cầu hôn em chỉ sau một cuộc chia tay lặng lẽ. Em không biết mình nên vui hay nên đau thêm một lần nữa…”
Tôi từng nghĩ, đời này tôi sẽ không bao giờ có được hạnh phúc. Không phải vì tôi không xinh đẹp, không giỏi giang, mà bởi vì người tôi yêu – lại chọn một người khác. Một người mà tôi không thể ghét, nhưng cũng không thể yêu thương – em gái cùng cha khác mẹ của tôi.
Mọi chuyện bắt đầu từ những năm tháng tôi vẫn còn ngồi ghế cấp ba, khi ánh mắt tôi vô tình chạm phải anh – người con trai ở nhà bên cạnh vừa từ nước ngoài trở về. Lúc đó anh đã 23 tuổi, là hình mẫu của bao cô gái: cao ráo, lạnh lùng, thông minh, và đầy chín chắn. Còn tôi, chỉ là cô gái 17 tuổi non nớt, lần đầu biết thế nào là yêu, là thầm thương trộm nhớ một người hơn mình gần cả thập kỷ tuổi đời.
Tôi không dám mơ mộng, chỉ biết lặng lẽ dõi theo từng bước chân anh, từng ánh mắt, từng nụ cười hiếm hoi. Tôi gom nhặt những khoảnh khắc nhỏ bé ấy làm niềm vui mỗi ngày. Tôi viết tên anh vào những trang nhật ký, tôi kể cho gối ôm nghe về anh, tôi cười một mình khi anh vô tình hỏi tôi một câu rất bình thường: “Bài kiểm tra hôm nay ổn chứ?”
Anh giống như một giấc mơ đẹp mà tôi không dám chạm vào.
Em gái cùng cha khác mẹ – người thứ ba mà tôi không ngờ đến
Chuyện sẽ mãi là một giấc mơ tuổi trẻ nếu như ba tôi không đưa một cô gái về nhà và giới thiệu: “Đây là Ngọc – con gái của ba, từ giờ nó sẽ sống cùng chúng ta.”
Tôi chết lặng. Em gái cùng cha khác mẹ?
Mẹ tôi mất từ khi tôi lên tám, ba tôi luôn chăm lo cho tôi chu đáo. Tôi biết ba từng có một mối tình trước mẹ, nhưng chưa từng nghĩ ông lại có con riêng. Ngọc hơn tôi một tuổi, xinh đẹp, quyến rũ, lại có tài nói chuyện khiến ai cũng mến. Chỉ trong thời gian ngắn, Ngọc đã chiếm được cảm tình của cả nhà, kể cả… anh – người mà tôi giấu kín trong tim suốt bao năm.
Tôi đã không thể tin vào mắt mình khi một hôm tình cờ đi ngang quán cà phê quen, tôi thấy anh và Ngọc ngồi bên nhau. Ánh mắt anh dịu dàng, nụ cười anh ấm áp – thứ mà tôi chưa từng được thấy dù chỉ một lần.
Sau đó, không lâu sau, họ công khai yêu nhau. Tôi không biết mình đã đi về nhà bằng cách nào, không biết vì sao mình lại khóc cạn nước mắt suốt đêm. Mọi cảm xúc trong tôi như bị xé toạc. Là Ngọc không biết tôi yêu anh, hay biết mà vẫn lựa chọn?
Tôi tự hỏi mình hàng nghìn lần, nhưng không có câu trả lời nào giúp tôi bớt đau.
Tôi chọn đi du học ngay sau khi tốt nghiệp đại học. Dù ba khuyên can, dù Ngọc khóc lóc nói muốn tôi ở lại làm việc cùng công ty gia đình, tôi vẫn kiên quyết rời đi. Tôi nói dối rằng muốn trải nghiệm, muốn phát triển bản thân, nhưng thật ra, tôi chỉ muốn trốn khỏi tất cả – trốn khỏi ký ức về anh, trốn khỏi nỗi đau âm ỉ mỗi lần nhìn thấy họ tay trong tay.
Bảy năm ở nước ngoài, tôi sống khép kín, lao vào công việc như một con thiêu thân. Tôi không cho phép mình rảnh rỗi, không cho phép mình nhớ lại ánh mắt của anh. Tôi học cách cười trước người khác, học cách quên đi anh bằng hàng tá mối quan hệ ngắn ngủi, nhưng chẳng có ai khiến tim tôi rung lên như lần đầu gặp anh năm ấy.
Quốc đến như một làn gió nhẹ. Anh không quá nổi bật, không khiến tim tôi loạn nhịp, nhưng lại kiên nhẫn và ấm áp như ánh nắng đầu xuân. Quốc biết tôi từng yêu một người sâu đậm, nhưng chưa bao giờ ép tôi phải kể. Anh chỉ ở bên, âm thầm làm tôi vui, lắng nghe tôi than thở những điều vô nghĩa, nấu cho tôi ăn khi tôi ốm, chờ tôi tan ca dù trời mưa tuyết.
Tôi nghĩ, có lẽ đây là lúc mình nên bắt đầu một chương mới. Tôi gật đầu đồng ý yêu anh. Không phải vì rung động, mà vì cảm thấy yên ổn.
Thật ra, đôi khi phụ nữ không cần tình yêu mãnh liệt, mà chỉ cần một người khiến mình thấy an toàn, có thể dựa vào mà không sợ bị bỏ rơi.
Tin nhắn từ quá khứ – Và sự thật khiến tôi chết lặng
Ngay khi tôi chuẩn bị đưa Quốc về ra mắt gia đình trong kỳ nghỉ Tết, thì tôi nhận được một tin nhắn: “Anh và Ngọc chia tay rồi. Nếu em rảnh, mình gặp nhau được không?”
Là anh. Là người mà tôi từng yêu đến điên dại, người mà tôi cố quên suốt bao năm. Tin nhắn ấy khiến tôi không thể thở nổi.
Tôi đấu tranh suốt một tuần. Cuối cùng, tôi quyết định gặp anh – như một cách để khép lại quá khứ, để gỡ bỏ nốt những mảnh vỡ còn sót lại trong tim.
Gặp lại anh, mọi thứ trong tôi vỡ òa. Anh gầy hơn, ánh mắt mỏi mệt, nhưng vẫn là người từng khiến tôi khóc hàng đêm. Anh kể về cuộc tình với Ngọc – rằng hóa ra không phải tình yêu, chỉ là sự ngộ nhận khi cả hai quá cô đơn. Họ chia tay trong âm thầm sau khi anh phát hiện ra sự khác biệt trong giá trị sống, trong cách yêu và tin tưởng. Anh nói, suốt bao năm, anh vẫn nhớ về cô bé năm 17 tuổi từng vụng về đưa anh mảnh giấy nhắc anh mang áo mưa vì trời sắp mưa.
Tôi bật khóc.
Anh nói một câu khiến tim tôi ngừng đập: “Anh sai rồi. Người anh yêu chưa bao giờ là Ngọc. Là em, từ những năm tháng anh còn chưa nhận ra.”
Một tuần sau đó, anh cầu hôn tôi. Không tiệc tùng linh đình, không nhẫn kim cương, chỉ là một buổi chiều mưa nhẹ, anh quỳ xuống giữa sân nhà, hỏi tôi: “Cho anh một cơ hội, dù chỉ là bắt đầu lại từ con số âm.”
Tôi không biết mình nên khóc hay cười. Tôi có nên từ chối vì anh từng làm tôi tan nát? Hay nên gật đầu vì trái tim tôi chưa từng thôi yêu anh?
Tôi nói đồng ý.
Gia đình sốc, đặc biệt là Ngọc. Em gào lên hỏi tôi: “Sao chị có thể lấy người mà em từng yêu? Chị không thấy nhục sao?” Tôi không trả lời. Vì tôi biết, có những chuyện không cần giải thích. Ai yêu ai, ai đau hơn, ai là người đến trước – chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Ba tôi lặng lẽ đến bên tôi vào ngày cưới, đặt tay lên vai tôi và nói: “Miễn con hạnh phúc, ba sẽ không can ngăn.” Tôi òa khóc như một đứa trẻ. Bởi tôi biết, dù mọi thứ có rối ren đến đâu, thì gia đình vẫn là nơi tôi có thể quay về.
Đám cưới diễn ra chóng vánh. Không ít lời bàn ra tán vào, không ít ánh mắt soi mói. Có người nói tôi là kẻ hớt tay trên, người khác thì bảo tôi đáng thương. Nhưng tôi mặc kệ. Chỉ tôi mới biết mình đã yêu và chịu đựng ra sao.
Cuộc sống hôn nhân không phải cổ tích. Chúng tôi vẫn cãi nhau, vẫn có những ngày giận đến không thèm nói chuyện. Nhưng khác biệt là – lần này, tôi biết anh yêu tôi, và tôi không còn phải yêu trong bóng tối nữa.
Đôi lúc, tôi vẫn tự hỏi: Nếu ngày xưa anh chọn tôi, liệu mọi chuyện có khác? Nhưng rồi tôi nhận ra, có lẽ mọi đau khổ, dằn vặt, mọi ngã rẽ sai lầm – đều là để đưa chúng tôi về lại với nhau, theo cách nhiều nước mắt nhất, nhưng cũng thật lòng nhất.
Tôi không viết câu chuyện này để chứng minh rằng tình yêu chân thật sẽ có ngày trở lại. Tôi chỉ muốn nói rằng: đôi khi tình yêu không đến đúng thời điểm, nhưng nếu đủ sâu đậm, nó sẽ tìm được lối quay về.
Dù đau, dù tổn thương, dù phải lòng một người rồi nhìn họ yêu người khác, thì nếu còn duyên – họ sẽ về bên bạn. Và khi đó, bạn có quyền tha thứ, hoặc bước tiếp. Còn tôi – tôi đã chọn tha thứ.
Và lần này, tôi yêu anh – một cách rõ ràng, không phải trong bóng tối nữa.
News
Giá vàng tối nay 17/5: Chỉ sau 1 ngày đã bay gần triệu bạc, chênh lệch mua vào – bán ra nhiều thế này thì làm gì còn lãi lời gì mà mong
Giá vàng thế giới đã kết thúc tuần giao dịch vào hôm nay, 17-5, ở mức 3.203,7 USD/ounce, giảm 37,8…
Em là hoa không cần nắng, chỉ cần một người không khinh
Người ta hay nói: “Gái làm nghề đó thì không đáng thương”. Câu nói nghe quen tai đến mức, mỗi…
Đêm tân hôn chưa kịp ngọt ngào, cô dâu nhận được mảnh giấy lạ trong phong bì mừng cưới – chú rể đọc xong giận tím mặt!**
Tôi là một cô gái vừa mới kết hôn chưa đầy hai tuần, nhưng cảm giác mà tôi đang mang…
Ai đang định bán vàng thời điểm này, đọc ngay thông tin quan trọng dưới đây đừng bỏ lỡ
Bán vàng lúc này sẽ đem lại thanh khoản tốt, nhưng cũng có rủi ro trong tương lai. Ngày 17/5/2025,…
Chúc mừng hàng triệu giáo viên trên cả nước vì sẽ đón tin mừng về tiền lương và phụ cấp trong năm nay
Theo Dự thảo Thông tư mới, các cơ sở giáo dục được áp dụng quy định chế độ trả lương…
Vụ sạt lở ki-nh ho-à-ng ở Lai Châu: Đã tìm thấy n;ạ;n nhân cuối cùng – nhìn hi;ệ;n trường ai cũng phải n;ấ;c ngh;ẹn vì quá ta;n;g thương
Sau gần 7 tiếng tiếp cận hiện trường và tổ chức tìm kiếm, lực lượng cứu hộ tỉnh Lai Châu…
End of content
No more pages to load