Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó trong chính ngôi nhà mình, tôi sẽ phải trải qua cảm giác lạc lõng đến nghẹt thở. Ngôi nhà nơi tôi lớn lên, nơi từng đầy ắp tiếng cười, giờ đây chỉ còn lại tiếng gió lùa qua khe cửa, hòa vào không khí ngột ngạt sau đám tang của bố.
Bố tôi – một người đàn ông nghiêm nghị, sống có nguyên tắc và luôn khiến người khác nể phục – vừa mới trút hơi thở cuối cùng sau cơn bạo bệnh kéo dài hơn một năm. Mẹ tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, nên mọi ký ức về gia đình, với tôi, gói gọn trong hình bóng của bố, của chị cả và tôi – đứa con trai duy nhất trong nhà.
Chị tôi là người phụ nữ điềm đạm, đã có gia đình riêng. Tôi thì sống với bố, chăm sóc ông trong những tháng ngày cuối đời. Tôi tưởng rằng tôi hiểu bố – từng cử chỉ, từng thói quen, từng người ông gặp… Nhưng tôi đã lầm. Và cái lầm ấy bắt đầu từ buổi sáng định mệnh hôm ấy – khi luật sư của bố đến để công bố di chúc.
Căn phòng khách nơi chúng tôi ngồi hôm đó, dù trời mùa hè, vẫn lạnh buốt một cách kỳ lạ. Không phải vì điều hòa, mà vì bầu không khí đang chực vỡ ra từng mảnh.
Luật sư Hoàng – người bạn lâu năm của bố – mở chiếc cặp da, lấy ra một tập giấy và bắt đầu đọc.
“Tôi – Nguyễn Hữu Khánh, trong trạng thái tỉnh táo, lập bản di chúc này…”
Giọng ông đều đều, không biểu cảm. Chị tôi nắm chặt tay chồng, tôi ngồi thẳng lưng, mắt nhìn chăm chăm vào từng dòng chữ. Tài sản của bố không phải là ít: một ngôi nhà 3 tầng ở trung tâm thành phố, một mảnh đất hơn 300m² ở vùng ven và một khoản tiết kiệm kha khá.
Tôi từng nghĩ, bố sẽ chia đều cho hai chị em tôi – hoặc chí ít, tôi cũng là người có phần nhiều hơn vì đã ở bên ông suốt quãng đời cuối. Nhưng tôi đã sai.
“…Tôi để lại ngôi nhà hiện tại cho con trai tôi là Nguyễn Hữu Minh…”
Tôi gật đầu nhẹ, đó là tôi.
“…Mảnh đất tại ngoại ô để lại cho con gái tôi – Nguyễn Hồng Hà…”
Chị tôi nở nụ cười nhẹ nhõm, gật đầu.
“…Và khoản tiết kiệm trị giá 1,8 tỷ đồng, tôi chia đều cho ba người con: Nguyễn Hữu Minh, Nguyễn Hồng Hà và Nguyễn Thị Thục An.”
Cả căn phòng lặng đi.
Người chú họ ngồi góc phòng giật mình đánh rơi tách trà. Chị tôi sững người, còn tôi… tôi chết lặng.
“Nguyễn Thị Thục An? Ai vậy?” – tôi hỏi, giọng lạc đi.
Luật sư Hoàng không nhìn tôi, ông chỉ lặng lẽ lấy từ trong cặp một bức thư tay – nét chữ của bố tôi.
“Con trai yêu quý,
Nếu con đang đọc lá thư này, nghĩa là bố đã rời xa thế giới này. Và đã đến lúc con biết sự thật mà bố đã giấu suốt 28 năm qua…”
Trong bức thư ấy, bố thú nhận rằng trước khi cưới mẹ tôi, ông từng yêu một người con gái – nhưng vì hoàn cảnh gia đình, họ không thể đến với nhau. Người con gái ấy rời đi mà không biết mình đã mang thai. Sau này, họ vô tình gặp lại khi con gái ông đã hơn 10 tuổi. Người phụ nữ ấy không muốn liên lạc với gia đình tôi, nhưng bố tôi vẫn âm thầm gửi tiền chu cấp, rồi sau này mở một tài khoản tiết kiệm riêng đứng tên cô gái ấy – Nguyễn Thị Thục An.
“Bố không có cơ hội làm tròn trách nhiệm của người cha với nó. Đây là cách bố bù đắp phần nào…”
Tôi không biết mình đã đọc bức thư đó bao nhiêu lần. Tôi chỉ biết khi ngẩng lên, nước mắt đã tràn mi. Một phần vì giận, một phần vì sốc, nhưng hơn hết là cảm giác hoang mang đến tận cùng. Tôi có một người chị cùng cha khác mẹ – người mà tôi chưa từng biết đến, chưa từng gặp, chưa từng nghe nhắc tên.
Chị tôi bật dậy: “Bố bị lừa! Ai dám chắc cô ta là con ruột? Không xét nghiệm ADN, không có bằng chứng, tại sao lại được nhận tài sản?”
Luật sư Hoàng lặng lẽ đặt lên bàn một phong bì chứa kết quả xét nghiệm ADN được thực hiện cách đây 5 năm. Bố tôi đã bí mật làm tất cả.
Tôi nhìn chị, lần đầu tiên thấy sự giận dữ trong ánh mắt chị hướng về bố – người vừa nằm xuống chưa đầy một tuần.
Chồng chị lên tiếng: “Chúng ta cần xem lại di chúc này có hợp pháp không.”
Không khí trở nên ngột ngạt đến mức tôi muốn đứng lên bỏ đi. Nhưng tôi không thể. Vì trong lòng tôi, một giọng nói khác đang vang lên: “Nếu là em mình thật thì sao? Nếu là một phần của gia đình mình thì sao?”
Một tuần sau, luật sư sắp xếp cho tôi gặp Thục An – cô gái mang cái tên khiến gia đình tôi đảo lộn. Cô ấy bước vào quán cà phê với vẻ ngoài giản dị, ánh mắt lúng túng và sợ sệt.
“Anh… là Minh?”
Tôi gật đầu. Nhìn cô ấy, tôi không thấy gì gọi là toan tính. Cô ấy không khóc, chỉ ngồi im, nắm chặt cốc nước trên tay.
“Em xin lỗi vì đã xuất hiện vào lúc này. Em không biết bố anh… lại mất sớm đến vậy.”
Tôi hỏi cô ấy biết gì về bố. Cô kể rằng chỉ gặp bố vài lần, đa số là những cuộc trò chuyện qua điện thoại. Cô gọi ông là “chú Khánh”. Cô chưa từng đòi hỏi gì, thậm chí từng từ chối gặp mặt khi trưởng thành, vì sợ mẹ buồn.
Càng nghe, lòng tôi càng chùng xuống. Cô ấy không phải kẻ lạ – mà là một phần máu thịt của bố tôi.
Sau buổi gặp hôm đó, tôi trở về với vô vàn suy nghĩ. Chị tôi cương quyết phản đối việc chia tiền cho Thục An, còn tôi – lần đầu tiên trong đời – không biết phải đứng về phía ai.
Tôi từng nghĩ di chúc là thứ làm rõ ràng mọi chuyện sau khi một người qua đời. Nhưng giờ tôi mới hiểu, nó không chỉ là chia tài sản – mà còn là sự trút bỏ, là lời thú tội muộn màng, là nhát dao cắt vào trái tim những người ở lại.
Di chúc của bố khiến tôi mất phương hướng, nhưng cũng khiến tôi nhận ra: suốt bao năm qua, bố đã mang một nỗi day dứt. Và dù là người con chính danh, tôi không thể ích kỷ đến mức phủ nhận sự tồn tại của một người con khác – chỉ vì cô ấy đến muộn.
Cuối cùng, sau những buổi họp gia đình căng thẳng, Thục An đã viết một đơn từ chối nhận phần tài sản được chia. Cô ấy nói:
“Em chỉ muốn biết bố là ai. Và nếu có thể… được gọi anh bằng một tiếng ‘anh’.”
Căn phòng lại rơi vào im lặng – lần này không phải vì sốc, mà vì nghẹn ngào.
Tôi đứng dậy, đi đến bên cô ấy, nắm lấy tay.
“Anh xin lỗi vì đã để em đợi lâu đến vậy.”
Bố đã rời đi, mang theo những bí mật tưởng chừng chôn vùi mãi mãi. Nhưng rồi sự thật vẫn trồi lên như mảnh gỗ dưới đáy nước – khiến người ở lại không thể không đối diện.
Di chúc không phải là dấu chấm hết. Nó là khởi đầu của những mối quan hệ mới, những sự thật chưa từng được nói ra, và đôi khi, là cơ hội để tha thứ – cho người đã khuất, và cho chính bản thân mình.
Và tôi, từ một người tưởng đã hiểu tất cả về bố, lại phải học cách làm quen với một người em gái – đến từ quá khứ của ông.
Dù muộn, nhưng vẫn còn kịp.
News
Giá vàng sáng nay 18/5: Phiên cuối tuần như cân não nhà đầu tư, giá này nên ôm đu theo thị trường hay bán ra cầm lãi cho chắc tay?
Giá vàng tính đến 15h30 chiều ngày 17/5/2025 : Đồng loạt giảm, thị trường chìm trong sắc đỏ. Giá vàng…
Giá vàng tối nay 17/5: Chỉ sau 1 ngày đã bay gần triệu bạc, chênh lệch mua vào – bán ra nhiều thế này thì làm gì còn lãi lời gì mà mong
Giá vàng thế giới đã kết thúc tuần giao dịch vào hôm nay, 17-5, ở mức 3.203,7 USD/ounce, giảm 37,8…
Em là hoa không cần nắng, chỉ cần một người không khinh
Người ta hay nói: “Gái làm nghề đó thì không đáng thương”. Câu nói nghe quen tai đến mức, mỗi…
Đêm tân hôn chưa kịp ngọt ngào, cô dâu nhận được mảnh giấy lạ trong phong bì mừng cưới – chú rể đọc xong giận tím mặt!**
Tôi là một cô gái vừa mới kết hôn chưa đầy hai tuần, nhưng cảm giác mà tôi đang mang…
Ai đang định bán vàng thời điểm này, đọc ngay thông tin quan trọng dưới đây đừng bỏ lỡ
Bán vàng lúc này sẽ đem lại thanh khoản tốt, nhưng cũng có rủi ro trong tương lai. Ngày 17/5/2025,…
Chúc mừng hàng triệu giáo viên trên cả nước vì sẽ đón tin mừng về tiền lương và phụ cấp trong năm nay
Theo Dự thảo Thông tư mới, các cơ sở giáo dục được áp dụng quy định chế độ trả lương…
End of content
No more pages to load