Tôi lấy chồng năm 27 tuổi, một độ tuổi được cho là vừa đẹp để làm vợ. Anh hơn tôi 5 tuổi, là một người đàn ông trầm tính, ít nói nhưng biết quan tâm. Chúng tôi quen nhau trong một chuyến thiện nguyện vùng cao, khi tôi là tình nguyện viên còn anh là bác sĩ đồng hành. Mối nhân duyên tưởng như mỏng manh ấy lại kéo dài suốt 2 năm trước khi chúng tôi quyết định về chung một nhà.

Ban đầu, cuộc hôn nhân của tôi giống như mọi bức tranh hạnh phúc mà các cô gái thường mơ về. Sáng dậy có người đưa đi làm, tối về có người đợi cơm, cuối tuần dắt nhau đi siêu thị, nấu ăn, xem phim. Những tháng đầu tiên của cuộc sống hôn nhân là chuỗi ngày ngọt ngào, khiến tôi không ngừng biết ơn vì đã chọn đúng người.

Nhưng rồi, sau 1 năm kết hôn, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Người vợ không con và ánh mắt lạnh dần của chồng

Tôi không thể có con. Đó là kết luận sau gần một năm thăm khám ở nhiều bệnh viện. Trứng yếu, nội tiết kém, niêm mạc mỏng, tỷ lệ có thai tự nhiên gần như bằng 0.

Tôi nhớ hôm đó, khi bác sĩ đưa kết luận, tôi đã òa khóc như một đứa trẻ. Tôi không nghĩ điều đó lại đến với mình – người luôn sống lành mạnh, không vướng bệnh tật gì đáng kể. Chồng tôi ôm tôi trong hành lang bệnh viện, thì thầm: “Không sao, mình sẽ nhận nuôi một đứa bé. Có em là đủ rồi.”

Tôi ngẩng lên nhìn anh, nước mắt lưng tròng vì hạnh phúc. Nhưng tôi không biết, câu nói “có em là đủ rồi”… chỉ có hiệu lực khoảng 6 tháng.

Sau đó, anh dần lạnh nhạt. Không còn những tin nhắn “ăn sáng chưa”, những buổi tan làm cùng nhau về nhà, không còn những lần chủ động nấu ăn hay ôm tôi từ sau lưng. Đêm nào anh cũng về muộn, có hôm uống rượu, có hôm bảo “trực bệnh viện”, có hôm chỉ lặng lẽ khóa cửa đi lúc tôi còn đang ngủ.

Tôi bắt đầu nghi ngờ. Nhưng không có bằng chứng. Tôi không phải kiểu phụ nữ tra khảo hay ghen bóng ghen gió. Tôi chỉ nghĩ, có thể anh áp lực công việc, có thể chuyện con cái khiến anh mệt mỏi. Tôi cố gắng vui vẻ, chiều chuộng anh hơn, làm mọi thứ để mong anh về lại như xưa.

Nhưng càng cố gắng, tôi càng cảm thấy mình nhỏ bé và vô hình trong chính căn nhà của mình.

Cuộc gọi lúc nửa đêm và tin nhắn khiến tim tôi đóng băng

Đêm hôm đó, 1 giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn từ anh:
“Em đừng đợi nữa, anh không về. Mình nói chuyện sau.”

Tôi không ngủ nổi. Tim tôi đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi nhắn lại, gọi lại – nhưng không có phản hồi.

Sáng hôm sau, anh không về. Một ngày, hai ngày, rồi một tuần. Điện thoại vẫn liên lạc được nhưng anh không nghe. Nhắn tin thì chỉ trả lời cộc lốc: “Bận. Đừng làm phiền.” Không ai ở bệnh viện biết anh ở đâu – hoặc họ đang giấu tôi.

Tôi sống trong địa ngục suốt hai tháng sau đó. Cái lạnh không đến từ thời tiết mà đến từ sự biến mất không lý do của chồng tôi – người từng thề sống chết bên tôi.

Tôi không muốn nói với bố mẹ hai bên. Tôi không đủ dũng khí để thừa nhận rằng chồng mình… có thể đã bỏ mình mà đi.

Ba tháng sau, người đàn ông đứng trước cổng nhà tôi với một đứa trẻ

Tôi vẫn nhớ rõ hôm đó là một chiều thứ bảy mưa rả rích. Tôi đang ngồi gấp quần áo thì nghe tiếng chuông cửa. Mở cổng ra… là anh. Ướt sũng. Bên cạnh là một bé gái khoảng 4 tuổi, tóc xoăn, má hồng và đôi mắt rất giống anh.

Tôi chết đứng.

Anh không nói lời nào. Bé gái nhìn tôi, líu lo: “Mẹ ơi, ba bảo mẹ sẽ thương con…”

Tôi lùi lại, tay bấu chặt vào thành cổng. Chân tôi mềm nhũn. Tôi quay người chạy thẳng vào nhà, mặc kệ anh đứng ngoài trời mưa tầm tã.

Sự thật phía sau và lời thú nhận muộn màng

Tối hôm đó, sau hơn 3 tháng im lặng, anh kể hết.

Anh từng có một mối tình thời sinh viên, chia tay vì hoàn cảnh. Người cũ sau này lấy chồng, có con – nhưng chồng mất sớm. Một lần anh gặp lại cô ấy trong một đợt khám từ thiện. Lúc đó, cô ấy bị bệnh nặng và nhờ anh chăm con hộ vài tháng để đi điều trị.

Anh giấu tôi. Vì sợ tôi hiểu lầm. Nhưng rồi, khi cô ấy mất, anh không còn lựa chọn. Bé gái kia là con người yêu cũ – không phải con anh, nhưng cô ấy giao lại cho anh vì không còn ai thân thích.

Anh nói: “Anh định nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Anh sai vì đã để em phải chịu đựng. Nhưng em à, con bé đó không còn ai…”

Tôi nghe hết. Không khóc. Không trách. Chỉ im lặng.

Tôi đã làm điều mà chính tôi cũng không ngờ

Tôi không chấp nhận ngay. Nhưng tôi không đuổi họ đi. Tôi để anh và bé con ở lại phòng khách. Tôi về phòng riêng, khóa cửa. Mỗi ngày, tôi nhìn đứa trẻ ấy từ xa. Con bé lễ phép, ngoan ngoãn, luôn gọi tôi là mẹ với ánh mắt khát khao được yêu thương.

Một tuần sau, tôi bước vào phòng khách. Con bé đang ngồi vẽ. Thấy tôi, nó reo lên: “Mẹ ơi! Con vẽ mẹ này!” – Trong bức vẽ nguệch ngoạc là một người phụ nữ nắm tay một bé gái, bên cạnh là một người đàn ông.

Tôi bật khóc.

Giờ đây, con bé ấy đã gọi tôi là mẹ suốt 2 năm. Tôi và anh không quay lại như trước. Chúng tôi ly hôn 1 năm sau đó. Không phải vì tôi không tha thứ – mà vì chúng tôi không thể trở lại là chính mình sau từng ấy chuyện.

Nhưng tôi vẫn nuôi bé con đó như con ruột. Tôi dạy con bé hát, làm toán, cột tóc, kể chuyện cổ tích mỗi tối.

Người ta nói, đàn bà nên hận người phản bội. Nhưng tôi không chọn hận. Vì tôi biết, có những mất mát chẳng thể sửa chữa bằng oán trách.

Tôi không có con ruột. Nhưng tôi có một đứa trẻ gọi mình là mẹ – với tất cả yêu thương trong mắt.

Và có lẽ, như thế là đủ.