Tôi là một cô gái vừa mới kết hôn chưa đầy hai tuần, nhưng cảm giác mà tôi đang mang trong lòng lại không giống như những gì người ta vẫn miêu tả về “tuần trăng mật” – ngọt ngào, hạnh phúc, nồng nàn. Ngược lại, tôi đang sống trong một chuỗi ngày ngập tràn hoài nghi, lo lắng và chua chát. Bắt đầu từ một… mảnh giấy lạ trong phong bì mừng cưới!

Tôi và chồng quen nhau được hơn hai năm. Anh là một người đàn ông có vẻ ngoài thu hút, phong thái điềm tĩnh và biết cách quan tâm đến phụ nữ. Gia đình tôi và gia đình anh đều hài lòng về mối quan hệ này. Khi anh ngỏ lời cầu hôn, tôi gần như không chần chừ.

Lễ cưới của chúng tôi được tổ chức khá long trọng tại một trung tâm tiệc cưới lớn ở TP.HCM. Khách mời phần lớn là bạn bè thân thiết, đồng nghiệp và họ hàng hai bên. Tôi hạnh phúc khi được khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, bước đi giữa tiếng vỗ tay chúc mừng và ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi từng nghĩ, khoảnh khắc ấy là đỉnh cao của hạnh phúc trong cuộc đời một người phụ nữ.

Tối hôm ấy, sau khi khách khứa ra về, chúng tôi trở về căn hộ chung cư mới mua – cũng là tổ ấm đầu tiên của hai vợ chồng. Tôi vẫn còn lâng lâng cảm xúc. Anh mở một chai rượu vang, chúng tôi cụng ly và cùng nhau ôn lại từng chi tiết của ngày trọng đại. Tất cả thật tuyệt vời… cho đến khi tôi nói đùa: “Hay là bóc phong bì luôn đi, coi thử ai lì xì nhiều nhất!”

Chúng tôi bắt đầu bóc từng phong bì mừng cưới – phần lớn đều là tiền mặt kèm theo tấm thiệp ghi lời chúc. Tôi vừa đọc vừa cười khúc khích, có những câu chúc cực kỳ “bá đạo” từ lũ bạn thân.

Tôi đang cười thì bỗng thấy một chiếc phong bì màu vàng sẫm, không ghi tên bên ngoài. Có vẻ như người gửi cố tình giấu danh tính. Tôi tò mò bóc ra. Bên trong không có tiền, chỉ có một tờ giấy trắng gập đôi, viết bằng tay với những dòng chữ nghiêng nghiêng, mực xanh đã hơi lem:

> “Chúc mừng đám cưới! Nhưng cô có chắc là biết hết về chồng mình chưa?
> Một cô gái từng bị lừa dối.”

Tôi chết lặng.

Không hiểu sao tim tôi đập mạnh, mồ hôi túa ra dù trong phòng đang bật điều hòa. Tôi đưa tờ giấy cho chồng:
— “Anh… cái này là sao?”

Anh cầm lấy, đọc thoáng qua, rồi sắc mặt lập tức biến đổi. Từ trắng bệch sang đỏ ửng, rồi chuyển thành tím tái. Tôi chưa từng thấy biểu cảm ấy trên gương mặt người đàn ông từng nói yêu tôi mỗi ngày.

Chồng tôi nắm tờ giấy trong tay thật chặt, bàn tay anh run lên thấy rõ. Tôi hỏi dồn:
— “Người này là ai? Sao lại viết vậy? Anh có gì giấu em không?”

Anh không trả lời ngay. Sau gần một phút im lặng, anh chỉ lẩm bẩm:
— “Không ngờ cô ta lại làm vậy…”

Tôi càng hoang mang. “Cô ta” là ai? Và “làm vậy” là làm sao?

Tôi đứng dậy, đi lấy lại phong bì, lần này quan sát kỹ hơn. Phía trong góc trái có một dòng chữ rất mờ, như ai đó viết bằng bút bi nhưng không ấn mạnh tay:
**”T.T.N – nhớ tháng 3 năm đó ở Đà Lạt?”**

Tôi nhìn anh, chờ đợi. Nhưng anh vẫn lặng im. Không chịu nổi nữa, tôi hét lên:
— “Rốt cuộc anh đã làm gì? Ai là T.T.N?”

Anh ngồi phịch xuống ghế sofa, hai tay ôm đầu.

— “Cô ấy là bạn cũ. Người từng yêu anh. Nhưng mọi chuyện qua lâu rồi. Anh không ngờ cô ấy lại… phá đám cưới như thế này.”

Tôi siết chặt tờ giấy trong tay. Một cảm giác đau đớn trào lên ngực.

Tối hôm đó, thay vì là đêm ngọt ngào của vợ chồng son, tôi ngồi một mình ngoài ban công, còn anh thì trầm ngâm trong phòng ngủ.

Sáng hôm sau, anh chủ động kể cho tôi nghe toàn bộ.

T.T.N là người yêu cũ của anh – hai người từng quen nhau hơn một năm. Họ gặp nhau trong một chuyến phượt Đà Lạt. Cô gái ấy là kiểu người mạnh mẽ, cá tính, thông minh nhưng khá ghen tuông. Sau vài lần mâu thuẫn, anh nói lời chia tay.

— “Cô ấy từng níu kéo anh, thậm chí còn dọa tự tử. Anh cảm thấy áy náy, nhưng lúc đó thật sự anh không còn tình cảm.”

Tôi lặng người.

Anh kể rằng họ chưa từng sống chung, cũng không có điều gì đi quá giới hạn – theo lời anh. Nhưng thái độ của cô ấy sau chia tay khiến anh “muốn xóa sạch ký ức”. Thậm chí, anh đã block mọi liên lạc.

— “Anh nghĩ cô ấy biến mất rồi. Nhưng không ngờ, ngày cưới của mình, cô ấy lại để lại cái này…”

Tôi không biết mình đang cảm thấy gì: buồn, giận, tổn thương hay mất phương hướng. Tại sao quá khứ của chồng – một thứ đáng lẽ phải kết thúc – lại âm thầm quay lại vào đúng lúc quan trọng nhất?

Tôi không biết chuyện giữa họ đã từng sâu đậm đến đâu, nhưng chỉ cần một tờ giấy, một cái tên, một dòng chữ… đã đủ khiến trái tim tôi chao đảo.

Những ngày sau đó, chồng tôi cố gắng lấy lại niềm tin từ tôi. Anh xóa story hôm ấy trên Instagram – là hình chụp phong bì cưới với caption “kết thúc một chương, mở ra một hành trình mới”. Có lẽ vì anh không muốn bất kỳ ai tò mò thêm.

Anh mua hoa, nấu ăn, nhắn tin mỗi giờ – như để chứng minh rằng anh chỉ có tôi. Nhưng với tôi, một mảnh giấy lạ đã đủ để gieo mầm hoài nghi.

Đã gần hai tuần trôi qua kể từ đêm tân hôn định mệnh ấy. Tôi vẫn chưa thể ngủ ngon giấc. Trong đầu tôi luôn lởn vởn câu hỏi: “Nếu cô gái ấy không gửi giấy? Nếu tôi không phát hiện? Liệu anh có kể cho tôi nghe?”

Tôi đã cố gắng nhủ lòng rằng quá khứ là quá khứ, ai cũng có một đoạn đời đã qua. Nhưng tại sao tôi lại đau thế này? Có lẽ vì tôi không được biết từ đầu. Có lẽ vì nó đến quá bất ngờ. Hoặc có lẽ… vì tôi thấy anh vẫn còn sợ hãi khi nhắc đến cô ấy.

Tôi chưa nói chuyện này với mẹ, cũng chưa tâm sự với bạn thân. Vì tôi không biết mình cần được khuyên điều gì: tha thứ, bỏ qua, hay điều tra đến cùng?

Tôi viết những dòng này như một cách trút bớt nỗi nặng trong lòng. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Tôi vẫn còn yêu anh, nhưng cũng sợ cái cảm giác bị “giấu giếm một phần sự thật” ngay từ những ngày đầu bước vào đời sống hôn nhân.

Nếu bạn đọc được câu chuyện của tôi, và từng ở trong hoàn cảnh tương tự – hãy cho tôi biết: Bạn đã làm gì? Bạn đã chọn niềm tin, hay chọn rời đi?

Vì tôi thật sự chưa sẵn sàng để sống trong một cuộc hôn nhân mà… bóng ma quá khứ có thể gõ cửa bất cứ lúc nào.