Tôi từng nghĩ chỉ cần yêu thương chồng thật lòng, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Nhưng tôi không ngờ, kẻ khiến hôn nhân của tôi tan nát… lại là mẹ chồng – người đàn bà tưởng chừng đáng kính nhất trong gia đình.

Tôi là Lan, 28 tuổi, nhân viên hành chính trong một công ty logistics. Chồng tôi – anh Nam – 32 tuổi, là kỹ sư xây dựng. Chúng tôi quen nhau qua bạn bè giới thiệu, yêu nhau gần 2 năm rồi cưới.

Trước cưới, anh là người đàn ông dịu dàng, có trách nhiệm, biết quan tâm. Anh kể mẹ là người phụ nữ tuyệt vời, một mình nuôi hai anh em khôn lớn sau khi chồng mất sớm. Tôi trân trọng điều đó và thầm nghĩ: “Mẹ chồng như vậy chắc sẽ thương con dâu.”

Tôi đã lầm. Một cách đau đớn.

Đêm tân hôn, tôi bị đuổi ra khỏi phòng

Đám cưới diễn ra ấm cúng. Tối đó, khi khách khứa về hết, tôi thu dọn xong và vào phòng ngủ của hai vợ chồng với tâm trạng đầy hy vọng. Nhưng chưa kịp ngồi xuống giường, mẹ chồng đẩy cửa bước vào.

Bà thản nhiên đặt một chiếc chăn mỏng lên bàn và nói:

“Con trai mẹ từ nhỏ tới giờ quen nằm một mình. Con gái mới về còn lạ nước lạ cái, con ngủ tạm ngoài sofa vài bữa nhé!”

Tôi đứng sững. Nhìn sang Nam – chồng tôi, anh không nói gì, chỉ cúi đầu. Tôi cảm thấy như bị tạt nước lạnh vào mặt. Nhưng vì là đêm đầu tiên làm dâu, tôi nhịn.

Tôi nằm ngoài phòng khách, lòng đầy tủi thân, mắt nhắm mà nước mắt cứ chảy. Những “vài hôm” ấy kéo dài… 6 tháng.

“Nhà này chỉ có mẹ với con trai mẹ”

Sống chung nhà, tôi mới hiểu hết khái niệm “làm dâu không bằng người ở”. Mọi chuyện trong nhà – từ nấu cơm, rửa bát, giặt giũ, lau nhà – đều đổ lên đầu tôi. Mẹ chồng nghỉ hưu, nhưng chẳng bao giờ đụng tay vào việc gì. Mỗi lần tôi về muộn do công việc, bà mắng:

“Phụ nữ mà lười nấu cơm thì đừng mơ giữ chồng!”

Tôi nấu gì cũng bị chê. Rau thì “chưa rửa kỹ”, thịt thì “xào nhạt”, canh thì “nguội ngắt”. Tôi đi chợ mua đồ thì bà bảo “phí tiền”. Tôi về quê thăm mẹ đẻ thì bà bảo:

“Cưới rồi là người nhà này. Bên kia chỉ còn là người dưng.”

Có lần, mẹ tôi gọi điện hỏi thăm, tôi chưa kịp nói gì, bà đã gắt:

“Lớn rồi mà mẹ gọi mỗi ngày. Con gái lấy chồng phải biết lo cho nhà chồng chứ không phải bám váy mẹ đẻ!”

Tôi nghẹn ngào. Tự hỏi: tôi là con dâu hay kẻ ở trọ?

Mỗi lần tôi lại gần chồng, mẹ chồng lại gọi… ngẫu nhiên

Tôi từng cố gắng để gần gũi chồng hơn, mong có được một gia đình thật sự. Nhưng mỗi lần tôi chuẩn bị vào phòng, mẹ chồng lại gọi anh Nam ra bóp chân, đấm lưng, sửa ống nước, coi phim… Đủ thứ lý do.

Cứ như thể, chỉ cần tôi với chồng gần nhau, bà sẽ dùng mọi cách kéo anh ra.

Có một lần tôi dám nói thẳng:

“Mẹ ơi, để tụi con có không gian riêng một chút được không ạ?”

Bà không trả lời tôi, nhưng sau đó nói với chồng:

“Mẹ nuôi con bao nhiêu năm, giờ có vợ là quên mẹ ngay. Thôi, mẹ về quê sống cho khuất mắt!”

Chồng tôi hoảng, cuống cuồng dỗ dành mẹ, rồi quay sang trách tôi:

“Em đừng gây chuyện với mẹ nữa. Mẹ chỉ có mỗi anh thôi!”

Tôi đau lòng đến nghẹt thở. Trong căn nhà này, tôi là người thừa.

Tủ áo của mẹ chồng – nơi chôn giấu bí mật

Hôm đó tôi lau dọn nhà, mẹ chồng đi chùa, tôi vô tình mở nhầm ngăn tủ của bà. Một bọc vải rơi ra – bên trong là những chiếc áo sơ mi tôi từng mua tặng chồng.

Tất cả còn nguyên tem. Tôi nhớ từng cái: cái áo trắng hôm sinh nhật anh, cái áo caro nhân dịp lễ tình nhân, cả cái áo màu xanh rêu anh từng bảo “rất thích” nhưng chưa từng mặc.

Tôi ngồi phịch xuống sàn. Trong căn nhà này, mọi tình cảm tôi dành cho chồng đều bị “giữ lại” như vật cấm.

Tối hôm đó, tôi hỏi anh:

“Sao anh chưa từng mặc áo em tặng?”

Anh ngập ngừng rồi nói nhỏ:

“Mẹ bảo mấy cái đó sến, không hợp. Mẹ giặt rồi, cất luôn…”

Tôi im lặng. Tim tôi như rạn ra từng mảnh.

Tôi viết đơn ly hôn, mẹ chồng xé toạc và hét: “Mơ đi!”

Một hôm, sau một chuỗi ngày dằn vặt, tôi ngồi giữa đêm viết đơn ly hôn. Không phải vì hết yêu chồng, mà vì tôi không còn chỗ thở trong cuộc hôn nhân này.

Sáng hôm sau, tôi đưa cho chồng. Anh chưa kịp đọc thì mẹ chồng đã giật lấy. Bà đọc lướt rồi… xé toạc.

“Cô tưởng cưới được con trai tôi là có quyền quyết định à? Cô chỉ là người ngoài! Mơ đi!”

Tôi cười. Một nụ cười lạ lẫm, không còn giận dữ, không nước mắt. Tôi cảm thấy buồn thay cho chính mình – một cô dâu không được ngủ với chồng, không được làm vợ, không được coi là người nhà.

Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc – không nhiều. Chỉ vài bộ quần áo, giấy tờ, và lòng tự trọng.

Sau này, tôi nghe nói…

Người ta kể rằng, từ ngày tôi đi, mẹ chồng không cho chồng tôi quen ai nữa. Ai đến tìm hiểu, bà cũng chê: “Con gái thời nay chỉ biết ăn bám.”

Còn anh – chồng cũ của tôi – vẫn sống với mẹ, đi làm rồi về, không dám yêu ai. Có lẽ anh sợ, hoặc quen sống trong vòng tay kiểm soát của mẹ.

Tôi – một người phụ nữ từng yêu hết lòng – giờ sống một mình, thuê nhà, đi làm, cuối tuần đi cà phê với bạn. Có lúc nhớ lại, tôi vẫn rùng mình.