Người ta nói cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, nhưng những mật tôi thề sẽ chôn vùi xuống đáy lòng, chỉ cần một lời thôi, gia đình tôi khi sẽ tan nát. cay đắng nhất là, nếu tôi nói ra, tôi chẳng những phá vỡ hạnh phúc của em trai mình, còn… tự đẩy mình vào đường cùng.

Chuyện bắt đầu vào một buổi tối cách đây hơn nửa năm, khi tôi đang đi tiếp khách cùng đối tác. Sau bữa ăn, một người anh lớn trong nhóm kéo tôi đi “xả stress”. Tôi vốn không lạ mấy chỗ đó, nhưng đêm ấy, tôi cạn lời khi nhìn thấy gái bước ra từ phía sau tấm rèm đỏ. Em mặc váy ôm sát, đôi mắt hơi cụp xuống khi bắt gặp ánh nhìn kinh ngạc của tôi – tôi thì gần như chết đứng. Đó Trang – bạn gái mới của em trai tôi, người dẫn về ra mắt gia đình cách đây đúng… ba ngày! 

Gia đình tôi không giàu gì, nhưng từ khi thằng Minh – em trai tôi – học hành đàng hoàng, rồi xin được việc một công ty nước ngoài, ba mẹ mừng lắm. Mỗi lần gọi điện cho tôi, mẹ lại thao thao bất tuyệt chuyện Minh dạo này bảnh trai hơn, vẻ bạn gái rồi. Tôi chỉ ậm ừ, nhà, tôi với Minh ít khi thân thiết. Một phần tôi sống xa, phần nữa vì… tôi luôn cảm thấy mình một người anh “chẳng ra gì”.

Tôi từng vướng vào nhiều thứ tăm tối. Bề ngoài tôi làm nhân viên kinh doanh, nhưng ai thân với tôi đều biết, tôi từng “bay lắc”, từng cặp với gái chồng, thậm chí từng phải bán chiếc xe máy để trả nợ bị gái móc túi.

Tôi che đậy quá khéo, đến mức ngay cả cha mẹ cũng chưa bao giờ nghi ngờ tôi. Họ luôn tự hào nói với hàng xóm: “Thằng cả của tui tuy không học đại học nhưng lanh lợi, sống đàng hoàng.”

Tôi cười buồn. Nếu họ biết tôi từng qua lại với mấy cô “đường” (thuật ngữ chỉ những gái bán dâm qua mạng hội, thường đội lốt gái văn phòng, học sinh, sinh viên…), chắc họ sẽ chết đứng.

chính quá quen với kiểu người như vậy… nên đêm hôm đó, tôi đã nhận ra ngay…

Tôi không định đi, thật đấy. Nhưng mối khách hàng ấy khó tính, lại chịu chơi, nên tôi buộc phải “gật đầu” khi anh ta kéo tôi đến một quán bar hạng trung quận 1. Nhạc lớn, đèn mờ, gái ngồi đầy, mặc váy cắt xẻ táo bạo. Tôi vốn chẳng lạ gì, chỉ ngồi cho lệ, đợi khách chọn người thì mình chuồn êm.

Thế nhưng khi một gái bước ra từ phía sau rèm, ngồi xuống bàn tôi với vẻ lịch sự, tôi lập tức đông cứng.

Ánh đèn nhấp nháy khiến tôi phải nheo mắt mới dám tin mình không hoa mắt.

Trang. Bạn gái của em tôi. Người vừa ngồi ăn cơm với cả nhà tôi hôm Chủ Nhật tuần trước, được mẹ tôi khen là “hiền, khéo, nhìn như con dâu nhà gia giáo”.

ta cũng giật mình khi thấy tôi. ràng, ta không ngờ gặp tôi đây. Nhưng rất nhanh, ta lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười gượng gạo rồi nói nhỏ:
Anh nhận nhầm người rồi thì phải…”

Tôi im lặng. Không nói một lời. Nhưng bên trong đầu tôi, hàng loạt suy nghĩ chạy rối loạn.

Tôi đã định gọi Minh ngay đêm đó. Nhưng nghĩ tới gương mặt háo hức của khi giới thiệu Trang: “Anh hai, lần đầu em đưa ai về nhà đấy…” – tôi không đành.

Tôi cũng định nói với mẹ. Nhưng lại sợ mẹ tôi sốc quá ngã bệnh. tiền sử cao huyết áp, lại đặt quá nhiều kỳ vọng vào Trang. “Tao ưng con đó lắm, vừa lễ phép vừa biết điều. Không đứa nào xứng làm dâu tao hơn đâu!”

Tôi về nhà, vật vờ như kẻ mất hồn. tôi cũng phải tự hỏi mình: phải tôi không dám nói ra sợ Minh đau khổ? Hay là… tôi sợ bị Trang lật bài ngửa?

tôi biết kiểu người như ta. Một khi tôi dám bóc trần ta, thì ta cũng thể dễ dàng khui lại quá khứ của tôi – những lần tôi từng “xài hàng” của bên môi giới, những đoạn chat khiếm nhã tôi từng gửi cho gái dịch vụ – khi đó, không chỉ Minh, cả gia đình tôi sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt khác.

Tôi đã từng dặn mình: “Im lặng cũng một cách bảo vệ người thân.” Nhưng tôi đâu ngờ, sự im lặng ấy lại dẫn cả nhà tôi… đến bờ vực. 

Lễ cưới được ấn định vào thứ Bảy.

Tôi đã đếm từng ngày, từng giờ… không phải để mong đến ngày vui, để lo lắng. Bởi càng gần đám cưới, Trang càng thể hiện mình người con dâu hoàn hảo: nấu nướng giỏi, chăm sóc mẹ tôi từng li từng tí, xử với tôi lễ phép.

Chỉ tôi biết, tất cả chỉ lớp mặt nạ. Nhưng tôi câm nín. Tôi từng mấy lần toan kể cho Minh, nhưng lại chùn bước. Trang từng nhắn riêng cho tôi một câu lạnh sống lưng:

Anh cứ nói ra đi, nhưng hãy nhớ… tôi cũng bằng chứng. trong gia đình này, tôi chưa chắc người bại trận.”

Tôi hoang mang. ta nắm thóp về tôi? Đoạn chat nào đó năm xưa? Một đoạn clip từ camera khách sạn? ta vẻ rất tự tin.

Đêm trước lễ cưới, chúng tôi tụ họp nhà hàng để chuẩn bị tiệc. Mẹ tôi vui lắm, nắm tay Trang rưng rưng:
— “Mẹ mong con dâu thế này bao năm rồi. Mong hai đứa sống hạnh phúc.”

Tôi không chịu nổi nên uống khá nhiều.

Lúc về, tôi đi lang thang ra phía sau nhà hàng để hút điếu thuốc cho tỉnh. Trời tối, tôi dựa vào tường, ngửa mặt thở dài. rồi… tôi nghe thấy tiếng ai đó thì thầm:

— “Yên tâm, sau đám cưới em sẽ nghỉ. Giao kèo vậy mà, đúng không?”

Giọng đó… giọng Trang!

Tôi nín thở, tiến lại gần. Qua khe cửa sau, tôi thấy Trang đang đứng nói chuyện với một đàn ông mặc áo mi đen, nhìn phong cách rất “trùm”.

— “Thằng Minh si em lắm, dễ điều khiển. Cưới xong, lấy nhà, lấy tiền, rồi em sẽ chuồn. Anh cứ đợi…”

kia rít một câu:

— “Đừng giở trò. Tao đã nuôi mày bao năm, giờ hội đổi đời thì đừng ngu.”

Tim tôi như ngừng đập. Vậy ra… không chỉ là “đường”, Trang còn người của một đường dây? Minh chỉ quân cờ?

Tôi lao ra, nắm tay Trang kéo giật lại.

— “tưởng sẽ qua mặt được cả nhà tôi à?”

Trang sững người. Nhưng rồi, gương mặt ta thay đổi nhanh chóng, bình thản cười:

— “Anh im đi. Anh nói gì, tôi cũng sẽ nói hết. Anh muốn cả họ biết anh từng ngủ với gái chồng? Từng lừa tiền bạn gái? Anh nghĩ mình sạch sẽ hơn tôi sao?”

Tôi nắm chặt tay, run rẩy. Tôi không phải người tốt. Nhưng nhìn em trai tôi – một đứa hiền lành, tử tế, ngoan ngoãn – bị dắt mũi như thế, tôi… không chịu được.

Sáng hôm sau, tiệc cưới được tổ chức rình rang. dâu lộng lẫy bước vào hội trường, em tôi cười rạng rỡ. Còn tôi, đứng bên cạnh với bộ vest cứng nhắc, tim như dao đâm.

Tôi định im. Tôi thực sự định sẽ im, Trang nhắn cho tôi:

Anh đừng phá. Cùng lắm thì coi như tôi – anh – huề.”

Nhưng khi em tôi quay sang, nắm tay tôi nói:
— “Anh hai… cảm ơn anh đã ủng hộ em cưới Trang. Em biết anh lúc đầu hơi nghi ngờ, nhưng giờ chắc anh thấy em chọn đúng người rồi ha?”

Tôi cười méo xệch. rồi, không hiểu sao, tôi bước lên sân khấu, giật micro.

— “Xin lỗi mọi người… tôi chuyện muốn nói.”

Khách mời xôn xao. Mẹ tôi hoảng hốt. Còn Trang… mặt ta trắng bệch.

Tôi kể hết. Không phải để bóc phốt ta, là… để cứu em tôi. Tôi kể bằng giọng run rẩy, nói về đêm định mệnh quán bar, về cuộc đối thoại phía sau nhà hàng, cả sự thật Trang từng là “đường”, công cụ trong đường dây chuyên lừa tiền đàn ông.

Không ai tin lúc đầu. Nhưng rồi… đàn ông mặc mi đen đêm qua – kẻ đứng sau tất cả – bất ngờ mặt giằng co với Trang. Họ cãi nhau to. ta lỡ miệng nói ra:
— “Tao chỉ cần lấy được tiền, rồi chia cho mày. Nhưng mày thì muốn tao phải cưới thằng đó để điều khiển luôn cả gia đình!”

Toàn bộ hội trường như chết lặng.

Minh thì như người hóa đá.

Sau vụ đó, đám cưới bị hủy. Cảnh sát vào cuộc, hóa ra không chỉ một mình Trang, cả đường dây phía sau ta đều bị theo dõi. thể nhờ việc tôi “khai” giữa đám cưới vụ án được đẩy nhanh.

Mẹ tôi nhập viện sốc. Minh thì bỏ đi biệt tích hai tháng trời.

Còn tôi? Tôi trở thành kẻ “phá hoại hạnh phúc” trong mắt hàng xóm, họ hàng. Không ai biết chuyện. Họ chỉ thấy tôi “vạch mặt dâu ngay trong lễ cưới”, khiến gia đình bẽ bàng.

Nhưng chỉ tôi, Minh… Trang – người giờ đang ngồi tù – biết sự thật.

Một lần, Minh nhắn tin cho tôi:

Em cảm ơn anh. Nếu không anh, chắc em mất cả đời sống trong giả dối.”

Tôi bật khóc.

Tôi chưa từng người tốt. Nhưng lẽ… lần đầu tiên trong đời, tôi đã làm đúng một việc.