Tôi là con gái duy nhất của một gia đình giàu có có tiếng. Từ nhỏ, tôi đã sống trong nhung lụa, chẳng thiếu thốn thứ gì. Nhà tôi có người làm, có tài xế riêng, có cả khuôn viên rộng lớn đầy hoa hồng mà mỗi sáng tôi thường ngồi đọc sách. Người ngoài nhìn vào tưởng tôi là cô gái hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng đâu ai biết, càng giàu sang, tôi càng cô đơn.
Ba mẹ bận bịu với việc kinh doanh, tiền bạc chưa bao giờ là vấn đề, chỉ có thời gian và tình cảm là thứ quá xa xỉ. Tôi lớn lên trong sự lạnh lẽo của những bữa cơm không đủ người, những sinh nhật mà người thân chỉ kịp gửi một món quà rồi lại quay cuồng với các cuộc họp. Tôi học cách mỉm cười, học cách tự lập, học cách giấu những giọt nước mắt vào ban đêm.
Rồi anh bước vào đời tôi như một cơn gió lạ. Anh không giống những người đàn ông trước đây từng theo đuổi tôi – chẳng ngọt ngào, chẳng chiều chuộng, thậm chí có phần lạnh lùng và xa cách. Anh là nhân viên cũ của ba tôi, sau này tự gây dựng sự nghiệp riêng và trở nên nổi bật trong giới tài chính. Tham vọng, quyết đoán, lý trí – tất cả những gì ở anh khiến tôi ngưỡng mộ.
Tôi yêu anh ngay từ lần đầu gặp gỡ. Tình yêu của tôi nhẹ nhàng mà sâu sắc, từng ngày từng giờ lặng lẽ lớn lên. Khi ba mẹ tôi ngỏ lời muốn gả tôi cho anh, tôi những tưởng mình là cô gái may mắn nhất đời.
Chúng tôi cưới nhau trong một đám cưới xa hoa mà cả thành phố phải nhắc đến. Nhưng đêm tân hôn, khi anh nhẹ nhàng bảo:
“Cảm ơn em đã đồng ý. Anh lấy em không phải vì tình yêu. Anh cần một người vợ phù hợp để phát triển sự nghiệp.”
Tôi nghe mà lòng nghẹn đắng. Tôi mỉm cười, gật đầu, nhưng trong tim như có thứ gì đó rạn nứt.
Tôi vẫn yêu anh. Và càng yêu, tôi càng cố gắng trở thành một người vợ hoàn hảo. Tôi lo cho gia đình anh, chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ. Tôi không phàn nàn khi anh về trễ, không ghen tuông khi anh đi tiếp khách với những người phụ nữ khác. Tôi chỉ lặng lẽ đứng sau anh, như một cái bóng.
Nhưng cái bóng thì không thể chạm được vào trái tim người mình yêu.
Anh vẫn lạnh lùng, vẫn sống trong thế giới của riêng mình. Bao lần tôi ốm, anh cũng chỉ nhắn một tin: “Em uống thuốc chưa?” Bao lần tôi cần một cái ôm, anh lại bận họp, bận chiến lược, bận cả thế giới… trừ tôi.
Rồi một ngày, tôi đi khám vì ho mãi không dứt. Bác sĩ bảo tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Cả thế giới như sụp đổ. Nhưng tôi không khóc. Tôi không trách ông trời. Tôi chỉ buồn vì mình còn chưa được anh yêu.
Tôi không nói với anh. Tôi giấu nhẹm mọi thứ, vẫn cười, vẫn chăm sóc anh như bao ngày. Tôi chỉ âm thầm viết nhật ký, ghi lại từng ngày mình sống cạnh anh – người đàn ông tôi yêu nhất nhưng cũng khiến tôi đau lòng nhất.
Có hôm anh hỏi:
“Sao dạo này em gầy thế?”
Tôi cười: “Em đang ăn kiêng.”
Anh lại cúi xuống màn hình laptop, chẳng để ý nữa.
Chỉ đến khi tôi ngất đi giữa bữa cơm, anh mới vội vàng đưa tôi vào viện. Và ở đó, anh lặng người khi bác sĩ nói: “Cô ấy giấu anh vì không muốn anh lo. Nhưng thật sự chỉ còn vài tháng nữa thôi…”
Tôi tỉnh dậy thấy anh ngồi bên cạnh, lần đầu tiên thấy mắt anh đỏ hoe. Anh nắm tay tôi, nói khẽ:
“Anh xin lỗi… Anh đã quá vô tâm… Anh chưa từng nghĩ một ngày sẽ mất em…”
Tôi mỉm cười yếu ớt, lần đầu được nghe anh nói lời cảm xúc như vậy. Nhưng lòng tôi lại nhói đau hơn bao giờ hết. Vì khi anh nhận ra… thì tôi đã không còn đủ thời gian để yêu anh như tôi từng mơ.
Những ngày cuối cùng, anh đưa tôi về ngôi nhà ngoại ô – nơi tôi từng mơ có gia đình nhỏ, có tiếng cười trẻ thơ. Anh không rời tôi nửa bước, tự tay nấu cháo, kể tôi nghe về những chuyện nhỏ trong ngày, thậm chí còn thì thầm bên tai tôi rằng:
“Nếu có kiếp sau, hãy để anh tìm em trước. Lần này, anh sẽ yêu em trước.”
Tôi rơi nước mắt. Hạnh phúc đến muộn vẫn là hạnh phúc. Nhưng cũng là điều đau lòng nhất.
Và rồi, một đêm mùa thu dịu nhẹ, tôi đi trong giấc ngủ, nhẹ nhàng như chiếc lá rơi.
Anh giữ lại tất cả những gì thuộc về tôi – cả những lá thư, cuốn nhật ký tôi để lại, cả chiếc váy trắng tôi từng ước được mặc trong lần cưới anh bằng tình yêu thật sự.
Anh nói sẽ sống một mình đến hết đời, như một lời chuộc lỗi với người con gái từng yêu anh hơn cả chính mình.
Từ ngày em đi, ngôi nhà này không còn tiếng cười. Chiếc ghế em hay ngồi vẫn nguyên chỗ cũ, ly sứ màu hồng nhạt em thích uống trà vẫn đặt bên bàn. Em ra đi nhẹ nhàng như cách em đến, không ồn ào, không đòi hỏi, chỉ để lại một khoảng trống lạnh lẽo mà tôi cả đời cũng không thể lấp đầy.
Tôi đọc cuốn nhật ký em để lại hàng trăm lần. Mỗi trang giấy là một lát cắt tim tôi. Em ghi lại từng khoảnh khắc nhỏ nhất trong cuộc sống vợ chồng của chúng ta – những điều tưởng chừng bình thường, thậm chí vô nghĩa với tôi, lại là thế giới đối với em.
“Hôm nay anh ăn hết món canh em nấu. Em vui như đứa trẻ được quà. Không dám hỏi anh có thích không, chỉ sợ nghe câu thờ ơ.”
“Anh về khuya, mùi nước hoa phụ nữ vương trên cổ áo. Em không hỏi. Em sợ nghe sự thật khiến mình đau, nhưng không hỏi lại càng đau hơn.”
“Em muốn được ôm anh một lần, thật chặt. Nhưng sợ anh thấy phiền.”
Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã sống bên một thiên thần, người dành cả cuộc đời yêu tôi, chăm sóc tôi, nhưng tôi lại chỉ nhìn em bằng ánh mắt lạnh lùng, xem em như cái bóng phía sau cuộc đời mình.
Tôi nhớ buổi chiều em hay đứng nơi ban công, nhìn ra vườn hoa. Khi ấy, tôi luôn nghĩ em rảnh rỗi, vô lo. Giờ tôi mới hiểu, đó là khoảnh khắc hiếm hoi em được là chính mình – cô gái mỏng manh, cô đơn trong chính tổ ấm của mình.
Sau đám tang, tôi dọn phòng em. Mỗi món đồ em dùng đều gọn gàng, ngăn nắp, như thể em vẫn muốn để tôi được sống trong một thế giới ngăn nắp, dễ thở. Tôi phát hiện ra ngăn kéo nhỏ, nơi em cất những đơn thuốc giấu kín. Có ngày em đi hóa trị một mình, về nhà vẫn cười, vẫn nấu ăn. Có ngày em không đứng nổi, vẫn gắng lau bàn, rửa chén vì sợ tôi chê bẩn.
Tôi đã từng nghĩ mình là người đàn ông thành công. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra: tôi là kẻ thất bại nhất đời. Tôi có tất cả – tiền tài, địa vị – nhưng lại để vụt mất người yêu tôi hơn cả mạng sống.
Người ta nói, sau mất mát, con người mới học cách trân trọng. Nhưng có những bài học, quá đắt để trả giá.
Mỗi năm đến ngày giỗ em, tôi vẫn nấu canh chua cá lóc – món em thích nhất. Tôi vẫn đặt cạnh di ảnh em một bó hoa baby trắng – thứ hoa em bảo “nhìn như tuyết, dịu dàng như mây”.
Tôi chưa từng yêu ai nữa. Cũng chẳng muốn. Vì trái tim tôi đã hóa đá từ ngày em rời đi.
Tôi ước một lần thôi, được quay lại ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi sẽ nắm tay em, ôm chặt em, và nói:
“Em đừng yêu ai khác nữa, hãy để anh yêu em từ đầu.”
Nhưng… cuộc đời không có nút quay lại.
Chỉ còn tôi – và những kỷ niệm về em – sống mãi trong sự ân hận.
News
Đối tượng nào được tăng lương hơn 9 triệu đồng trong năm 2025?
Hãy cùng tìm hiểu một đối tượng sẽ được tăn lương hơn 9 triệu đồng năm 2025. Theo chính sách…
Hóa ra đây chính là lý do tăng cường cán bộ cấp tỉnh về công tác ở xã, phường mới
Theo ông Nghiêm Xuân Thành, Bí thư Tỉnh ủy Khánh Hòa, việc tăng cường cán bộ cấp tỉnh về công…
Sau 1/6/2025: Chỉ duy nhất trường hợp này được sử dụng thẻ BHYT giấy, đó là ai?
Theo quy định từ sau 1/6/2025 chỉ có những trường hợp này mới được cấp thẻ BHYT giấy, đó là…
Chiều 8/6 muốn t;ụ;t h;uy;ết áp cùng giá vàng nhẫn, vàng miếng; sau 1 tuần mà nhiều người l;ỗ nặng rồi
Giá vàng chiều nay (8-6): Vàng miếng SJC và vàng nhẫn cùng giảm mạnh sau một tuần; trong đó giá…
Thuongtam: cả gia đình đi ăn cưới nhưng bị xe chở xi măng đè trúng, 9 người đi mãi không về
Vụ tai nạn xảy ra khi một gia đình đang trên đường trở về nhà sau khi tham dự tiệc…
Bảng giá vàng sáng nay 8/6; dân đầu tư đến ngày cuối tuần cũng không được nghỉ là thật, nhìn thế này là oải
Giá vàng miếng trong nước hôm nay (8-6) duy trì ổn định sau cú “trượt dốc” chiều qua, hiện mua…
End of content
No more pages to load