Nếu có ai hỏi tôi, điều gì khiến một người phụ nữ quyết định buông tay người đàn ông mà mình từng yêu bằng cả thanh xuân, thì tôi sẽ không nói rằng vì hết yêu. Bởi đôi khi, người ta rời đi không phải vì tình yêu không còn, mà bởi vì chính tình yêu ấy đã khiến người ta mệt mỏi đến mức không còn sức để giữ nữa…
Tôi và anh kết hôn năm tôi 27 tuổi – cái tuổi được xem là vừa chín tới để ổn định, để làm vợ, làm mẹ. Chúng tôi yêu nhau 2 năm trước khi cưới. Anh là mẫu người đàn ông điềm đạm, trầm tính và có phần ít nói. Còn tôi, sôi nổi, hướng ngoại và dễ xúc động. Từng có thời điểm tôi nghĩ: chính vì khác biệt nên chúng tôi bổ khuyết cho nhau. Nhưng sau này mới thấy, khác biệt cũng có thể là một vực sâu không đáy, dần kéo hai người xa nhau lúc nào không hay.
Hôn nhân – như bao người nói – không phải màu hồng. Nhưng tôi chưa từng nghĩ, nó lại có thể xám xịt đến vậy.
Cuộc sống vợ chồng: Không cãi vã, nhưng lạnh nhạt đến đáng sợ
Chúng tôi không phải cặp đôi ồn ào. Không đánh ghen, không ngoại tình, không chửi bới… Nhưng chính sự im lặng, sự thờ ơ, cái cảm giác “ở cùng một nhà nhưng tâm hồn như người dưng” mới khiến tôi đau lòng nhất.
Tôi nấu ăn, anh ăn. Tôi nói chuyện, anh ậm ừ. Tôi muốn ôm, anh nói mệt. Tôi hỏi han, anh trả lời cho có… Lâu dần, tôi không còn hỏi. Không còn kể. Không còn ôm.
Chúng tôi sống như hai cỗ máy. Đi làm – về nhà – ăn cơm – ngủ.
Có những đêm tôi quay mặt vào tường, nước mắt chảy ướt cả gối. Tại sao người từng nắm tay tôi đi qua bao khó khăn, từng hứa “sẽ luôn lắng nghe và thấu hiểu”, giờ lại trở nên xa lạ đến mức tôi cảm thấy mình như người thứ ba trong chính gia đình mình?
Tôi từng cố gắng níu giữ, nhưng rồi nhận ra chỉ một mình cố gắng là không đủ
Tôi từng thử thay đổi: dịu dàng hơn, ít than vãn hơn, hỏi han quan tâm anh nhiều hơn. Nhưng anh vẫn vậy – vô cảm đến lạnh lùng. Những món ăn tôi nấu, anh không chê cũng chẳng khen. Những câu chuyện tôi kể, anh chỉ “ừ” cho xong. Anh không đánh tôi, không phản bội, nhưng sự im lặng của anh giết chết tôi từng chút một.
Bạn bè bảo tôi: “Thế còn sướng chán! Có người bị đánh đập, phản bội, còn mày chỉ hơi lạnh nhạt thì có gì phải than?”
Không ai hiểu rằng: sự vô tâm cũng là một dạng bạo lực – bạo lực tinh thần.
Rồi cái ngày tôi nói: “Em muốn ly hôn” cũng đến…
Tôi chuẩn bị tâm lý mất nhiều ngày. Không phải vì tôi sợ cô đơn, mà bởi tôi sợ mình đang làm sai. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra: nếu tiếp tục sống như thế này, thì sớm muộn gì tôi cũng đánh mất chính mình.
Tối hôm đó, sau bữa cơm chỉ có hai người, tôi lấy hết can đảm nói với anh:
“Anh ơi, em muốn ly hôn.”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, im lặng vài giây, rồi… gật đầu.
Chỉ là một cái gật đầu, không một câu hỏi vì sao, không níu kéo, không phản ứng gì cả.
Tôi tưởng mình sẽ nhẹ nhõm, nhưng không… Tôi thấy nghẹn nơi cổ họng. Từ bao giờ mà người đàn ông đầu gối tay ấp với tôi 5 năm qua lại có thể buông tay tôi dễ dàng đến vậy?
Tôi đứng dậy vào phòng, cố gắng không để nước mắt rơi trước mặt anh.
Nhưng rồi, nửa đêm hôm ấy, anh làm một việc khiến tôi bật khóc nức nở…
Lúc ấy đã gần 1h sáng, tôi nghe tiếng lạch cạch ở bếp. Tò mò đi ra xem, tôi thấy anh đang… nấu món canh chua cá mà tôi thích nhất.
Tôi hỏi: “Anh làm gì thế?”
Anh không nhìn tôi, chỉ nói khẽ: “Mai em đi rồi… Anh không biết nấu món gì khác, nên nấu món này… Ăn một chút rồi hãy đi.”
Tôi đứng chết lặng. Cổ họng nghẹn đắng.
Thì ra… anh vẫn nhớ món tôi thích. Vẫn biết tôi hay bỏ bữa. Vẫn biết tôi thích ăn gì, ghét gì.
Vẫn để ý… nhưng chưa từng thể hiện.
Vì sao phải đợi đến lúc tôi buông tay, anh mới chịu mở lòng?
Tôi bật khóc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh đi tới ôm tôi thật chặt. Không nói gì cả. Nhưng tôi cảm nhận được hơi thở của anh cũng run lên.
Anh thì thầm: “Anh xin lỗi… Anh không biết phải làm sao. Anh cứ nghĩ chỉ cần đi làm về, đưa lương đầy đủ là đủ… Anh không biết em buồn đến thế…”
Tôi hỏi lại: “Sao anh không nói sớm hơn?”
Anh đáp: “Anh sợ nói ra, em lại nghĩ anh trách em. Anh sợ làm phiền em. Anh cứ nghĩ em mạnh mẽ, không cần gì nhiều…”
Thì ra… hai người có thể yêu nhau rất nhiều, nhưng chỉ vì không nói, không lắng nghe… mà đánh mất nhau mãi mãi.
Đêm đó, chúng tôi không ngủ. Chúng tôi ngồi bên nhau, lần đầu tiên sau nhiều năm, thật sự nói chuyện.
Tôi kể cho anh những tủi thân, cô đơn, những lần khóc trong im lặng. Anh kể cho tôi áp lực công việc, cảm giác bất lực khi không biết thể hiện cảm xúc.
Chúng tôi đã gần mất nhau, chỉ vì không ai chịu mở lời trước.
Giờ đây, tôi vẫn chưa ly hôn. Nhưng tôi đã học được một điều:
Trong hôn nhân, yêu là chưa đủ. Phải có sự lắng nghe, thấu hiểu, và cả kỹ năng vun đắp từng ngày.
Đừng đợi đến khi người ấy nói “Em muốn ly hôn” mới bắt đầu thay đổi.
Bởi đôi khi, có những cái gật đầu đồng ý ly hôn… là một nỗi đau còn hơn cả một cái tát.
Nếu bạn đang ở trong một cuộc hôn nhân tưởng chừng như bình lặng nhưng đầy cô đơn… Hãy thử nói chuyện. Hãy thử chia sẻ. Hãy thử ôm nhau một lần, thật chặt. Biết đâu bạn sẽ cứu được một tình yêu đang chết dần trong im lặng.
News
VietinBank thông báo dừng giao dịch rút tiền, chuyển khoản từ 1/7 với một nhóm khách hàng
Để tránh gián đoạn các giao dịch thanh toán, rút tiền online, doanh nghiệp cần đảm bảo người đại diện…
Bảng giá vàng sáng nay 17/6; chia buồn với ai đang ôm vàng miếng
Giá vàng hôm nay (17-6), thị trường trong nước ghi nhận phiên quay đầu giảm của vàng miếng SJC, trong…
CA cảnh báo: Chặn ngay tin nhắn này trên điện thoại, kẻo bị mất tiền trong tài khoản ngân hàng
Công an cho biết chỉ cần người dân trả lời là cái bẫy bắt đầu được hé mở và sập…
Đường đường là một phó chủ tịch UBND thị trấn ở Hà Nội mà lại sản xuất cồn y tế g;i;ả, đến khi bị b;ắ;t mới l;ò;i bản chất ra
Công an TP Hà Nội đã tiến hành bắt giữ Phạm Đình Tuấn, Phó Chủ tịch UBND thị trấn Chúc…
Trời ơi Quảng Ninh chiều nay: Dù lượn mất kiểm soát rơi xuống biển trước hàng trăm du khách ở Quảng Ninh
Một chiếc dù lượn gắn động cơ bất ngờ mất thăng bằng, lao xuống biển tại khu vực bãi biển…
Bà con các tỉnh miền Bắc chú ý
Theo cơ quan khí tượng, đêm nay 16.6, vùng núi Bắc Bộ cục bộ có nơi mưa rất to trên…
End of content
No more pages to load