“Người phụ nữ trong gương dạo này già thật, còn chồng tôi thì ngày càng chỉn chu, thơm tho, và… xa lạ. Tôi đã từng nghĩ, nếu có kẻ thứ ba chen vào, tôi sẽ đánh ghen tới bến. Nhưng đời không như phim, và người tôi định ‘xử’ lại khiến tôi bật khóc ngay giữa quán cà phê…”

Tôi là Lan, 33 tuổi, mẹ của hai đứa trẻ và là vợ của Minh – một người đàn ông điển trai, giỏi giang, và dạo gần đây… thường xuyên bận công tác.

Lúc đầu tôi tự trấn an: “Công việc mà.” Nhưng linh cảm của người đàn bà sống với chồng gần 10 năm không sai bao giờ. Tôi lần theo dấu vết qua hóa đơn cà phê, đoạn tin nhắn bị xoá nham nhở, và cả ánh mắt hoảng hốt khi tôi bất ngờ xuất hiện trong công ty anh.

Và rồi, tôi có được tên cô ta – Vy – một người phụ nữ trẻ, chưa từng kết hôn, có thân hình bốc lửa và là trợ lý mới của chồng tôi.

Tôi không đánh ghen ầm ĩ. Tôi âm thầm hẹn cô ta ở một quán cà phê kín đáo – định bụng sẽ vạch mặt, dằn mặt, và quay clip nếu cần thiết.

Tôi đã chuẩn bị cho một trận chiến. Nhưng khi Vy xuất hiện, mặc chiếc váy đơn giản, mắt thâm quầng và tay run run, tôi đã không ngờ rằng cô ta chính là người sẽ thay đổi cả suy nghĩ của tôi về hôn nhân – và về chính người đàn ông đầu ấp tay gối bao năm nay.

Vy nhìn tôi, không sợ hãi, không trơ tráo. Cô ấy chỉ im lặng, rồi cười nhạt:

– Cuối cùng chị cũng tìm đến tôi.

Tôi siết tay:

– Nếu cô biết điều, thì nên biết mình nên rút lui.

Vy nhìn tôi rất lâu. Cô đặt lên bàn một tờ giấy khám bệnh. Không phải của cô – mà là của chồng tôi.

– Em không phải người tình của chồng chị. Em là bạn gái cũ… của người tình anh ấy.

Tôi chết lặng.

Vy nói tiếp, giọng nghẹn ngào:

– Em từng yêu một người đàn ông đã có vợ. Em khờ dại. Đến khi em phát hiện ra, em đau khổ bỏ đi. Rồi tình cờ em gặp anh Minh – chồng chị. Anh ấy lúc đó đang sống rất mệt mỏi, vì “người tình” của anh ấy phản bội. Chị không biết đâu, nhưng chồng chị có bồ thật – là một… người đàn ông tên Khôi.

Tôi choáng váng.

– Anh ấy và Khôi từng sống cùng nhau mấy tháng. Em biết vì Khôi từng là người yêu em. Khi Khôi quen anh Minh, em đau đớn, khốn khổ. Nhưng sau này, em mới hiểu: cả hai người họ đều đáng thương.

Tôi cười phá lên – như thể mình điên. Tôi nghĩ cô ta bịa chuyện. Chồng tôi… sao có thể?

Vy đẩy điện thoại về phía tôi. Trong máy là những đoạn tin nhắn, ảnh chụp lén hai người đàn ông ôm nhau trong đêm. Một số đoạn ghi âm.

Rồi một lá thư – được Khôi viết tay cho Vy:

“Anh xin lỗi. Anh không yêu em. Anh yêu Minh. Nhưng Minh sợ vợ, sợ con, sợ xã hội. Anh mệt mỏi. Anh đi đây…”

Tôi trở về nhà, đầu óc rối bời. Lúc đó chồng tôi đang tắm. Tôi không khóc, không la hét. Tôi chỉ nhìn anh thật lâu, như đang nhìn một người xa lạ.

Đêm hôm ấy, tôi hỏi:

– Anh có gì muốn nói với em không?

Anh giật mình, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh:

– Không. Mọi chuyện vẫn ổn. Sao em hỏi thế?

Tôi gật đầu, mỉm cười.

Đến sáng hôm sau, tôi viết đơn ly hôn. Anh hoảng hốt. Tôi không nói gì thêm, chỉ để lại tờ giấy ghi đúng 1 câu:

“Em biết rồi. Em hy vọng lần sau, anh đủ can đảm sống là chính mình.”

Ba năm sau.

Tôi và chồng cũ giờ đã là hai người xa lạ. Anh đã chuyển đến một thành phố khác. Tôi vẫn nghe nói anh sống cùng một “người bạn” – chắc là Khôi.

Còn tôi, vẫn làm mẹ, làm việc, và sống bình thản.

Một ngày nọ, tôi nhận được một bức thư tay – không có người gửi. Bên trong chỉ có một dòng:

“Cảm ơn em vì đã tha cho anh một con đường sống. Nếu không có ngày em buông tay, anh sẽ mãi mãi là kẻ hèn nhát.”

Tôi gập lá thư lại, không khóc, chỉ mỉm cười. Hạnh phúc không đến từ việc giữ một người đàn ông bên mình, mà đến từ việc dám buông bỏ đúng lúc – ngay cả khi sự thật đau đớn đến nghẹt thở.