(Dân trí) – Tôi sâu sắc nhận ra một điều, tôi không thể đặt cược cuộc sống của mình vào tay các con. Nhưng tôi cũng không ngừng tự chất vấn bản thân…
6 năm trước, vợ chồng tôi bán nhà ở Hà Nội được hơn 3 tỷ đồng rồi đưa nhau về quê sống. Chồng tôi muốn những năm tháng cuối đời được sống thong thả, bình yên nên tôi cũng chiều.
Con cái trưởng thành cả, vợ chồng tôi cũng không phải lo lắng nhiều cho chúng nữa. Số tiền bán nhà đó, vợ chồng tôi giữ lại 300 triệu đồng làm vốn dưỡng già, còn lại chia đều cho mỗi con hơn một tỷ đồng.
Về quê được 4 năm thì chồng qua đời. Từ đó, tôi sống một mình ở quê. Bà con lối xóm xung quanh đều tốt nên cơ bản, tôi cũng cảm thấy dễ chịu.
Tuy nhiên đôi khi, tôi không tránh khỏi cảm giác trống trải vì nhớ con, nhớ cháu. Các con tôi đều ít về chơi vì công việc bận rộn, các cháu thì bận học, bận thi nên tôi hoàn toàn thông cảm.
Tôi buồn vì các con của mình quá vô tâm (Ảnh minh họa: iStock).
Tôi rất thấu hiểu các con bây giờ kiếm tiền rất vất vả, vật lộn với cuộc sống này không hề dễ dàng. Đã nhiều áp lực, lại cộng thêm cha mẹ già tính khí khó khăn nữa thì khổ thân chúng nó.
Vậy nên, tôi không dám giận dỗi gì, lâu lâu nhớ quá tự lên chơi vài ngày cho khuây khỏa. Còn lại chủ yếu đợi ngày giỗ, ngày Tết, các con về đông đủ là tôi mừng rồi.
Tôi tự thuê một người giúp việc ở ngay làng bên, coi như trái gió trở trời có người nấu giúp cho bát cháo, xoa dầu, đánh cảm, cũng gọi là yên tâm. Nhưng dạo gần đây, bệnh khớp của tôi bị tái phát, cổ tay sưng vù như búp bê, khớp vai cứng đờ, không cử động được nên tôi gọi điện cho con trai, con gái.
Con trai cho một người lái xe về tận quê đón tôi lên thẳng bệnh viện. Cậu ấy đưa tôi đi khám, chăm sóc cẩn thận.
Tôi rất cảm kích, còn đưa cả tiền cảm ơn nhưng cậu ấy không nhận, chỉ nói đã được con tôi dặn dò. Vả lại, việc chăm sóc tôi cũng coi như cậu ấy đang chăm sóc mẹ cậu ấy, không vất vả gì. Câu nói này của cậu ấy làm tôi xúc động mãi.
Nghĩ đến cảnh của mình, tôi lại cảm thấy tủi thân và giận các con. Vợ chồng con trai cả đều bận đã đành. Đến con gái út – đứa con gái mà tôi yêu thương, cưng chiều nhất nhà – cũng chỉ gọi điện cho tôi nói rằng, cháu đang ốm, không gửi được ai nên không đi khám bệnh cùng tôi được.
Con gái mời tôi khám xong thì về nhà con ăn cơm. Nhưng lúc khám xong cũng đã muộn, tôi nhờ cậu lái xe mua thuốc hộ rồi về thẳng quê, không qua nhà đứa nào chơi cả.
Từ sau bữa đó, tôi sâu sắc nhận ra một điều, tôi không thể nào đặt cược toàn bộ cuộc sống của tôi vào tay những đứa con của mình. Chúng không cho tôi cảm giác an toàn.
Đẻ được hai đứa con ngoan nhưng đến lúc ốm đau, vẫn là người dưng chăm sóc tôi, điều này thật khó chấp nhận. Suy nghĩ vậy nên khi nhận được 2 tỷ đồng mà ủy ban xã trả tiền đền bù đất, tôi quyết định không nói gì với các con. Ngày giỗ của chồng tôi, chẳng hiểu ai nói mà con gái tôi biết được, trách tôi lĩnh tiền mà không nói.
Con nửa đùa nửa thật hỏi tôi có ý định chia số tiền này cho các con hay không? Công việc kinh doanh đang gặp khó khăn, nếu đợt này được mẹ chia tiền thì đúng là được lộc của ông bà hỗ trợ.
Con trai tôi cũng vun vào, cho rằng chia tiền lúc này là hợp lý, vừa giúp đỡ được con gái lúc khó khăn, vừa được tiếng trong xã ngoài làng ca tụng.
“Mẹ có tuổi rồi, giữ nhiều tiền bên người không an toàn. Có việc gì đã có chúng con lo”. Câu nói này không khiến tôi xúc động chút nào.
Tôi chậm rãi bảo: “Từ lúc bố mất, ngoại trừ mấy ngày giỗ Tết, còn lại các con đều lấy lý do bận bịu, chẳng mấy khi về thăm mẹ. Không ai quan tâm, hỏi mẹ sống vui hay buồn, ốm đau, khỏe mạnh ra sao. Nếu không có bác Thoa giúp rồi hàng xóm xung quanh tốt bụng, khéo mẹ chết cũng không ai biết.
Ngày mẹ lên khám bệnh, không một đứa nào nhìn xem mặt mẹ ra sao. Tất cả đều là lời hỏi han sáo rỗng, qua loa trên điện thoại, tới mức mẹ còn ước con mẹ là cậu lái xe hôm đó. Mẹ cũng không có gì phải áy náy vì ngày bán nhà, bố mẹ đã chia cho mỗi đứa 1,5 tỷ đồng, mẹ chỉ giữ lại 300 triệu đồng.
Có bao nhiêu cũng dành hết cho con nhưng các con không biết trân trọng. Giờ đây, mẹ giữ lại 2 tỷ đồng không phải vì mẹ tham lam, mà mẹ không còn niềm tin vào các con nữa. Mẹ sẽ nghĩ xem số tiền này dùng để làm gì nhưng việc đó tính sau. Còn bây giờ, mẹ giữ lại để lo cho chính mẹ đã”.
Tôi nói xong câu đó, cả nhà đều im phăng phắc. Lúc các con ra về, tôi thắp hương lên bàn thờ chồng mà khóc. Tôi nói cứng vậy thôi chứ trong lòng cũng đang chao đảo.
Tôi tự hỏi mình làm vậy liệu có ích kỷ quá không? Tôi đâu còn sống được bao nhiêu nữa, tiền cũng chẳng thể mang theo. Toàn bộ cuộc đời tôi chỉ có các con là quý giá nhất.
Nhưng có lẽ, đây là cách hợp lý để giữ lại chút giá trị cho tuổi già, đảm bảo rằng những năm tháng cuối đời, tôi không trở thành gánh nặng của con của cháu.
News
Tin vui: Bạn gái k:.ém 36t đã c:.ầu h:.ôn NSND Việt Anh?
Khoảnh khắc tình tứ của NSND Việt Anh và bạn gái khiến netizen cho rằng đang rục rịch chuẩn bị…
Sao Việt hướng về Quảng Ninh c:.ầu ng:.uyện
Nhiều sao Việt bày tỏ sự tiếc thương cũng như cầu nguyện cho nạn nhân bị mất tích vụ lật…
MC Thảo Vân khóc n:.ức n:.ở vụ l:.ậ:.t tàu ở Quảng Ninh: Tối lạnh rồi về thôi mọi người…
Hiện tại, công tác cứu, hộ cứu nạn và tìm kiếm nạn nhân trong vụ lật tàu tại vịnh Hạ…
Huỳnh Hiểu Minh ‘quay xe’ c:.ầu x:.in m:.ẹ c:.on Angelababy th:.a th:.ứ?
Theo truyền thông Trung Quốc, Huỳnh Hiểu Minh và cô bồ hot girl của anh đã chính thức “tan đàn…
Tạm biệt người yêu cũ của Dương Thừa Lâm, Trần Kiều Ân và Đường Yên
Chính loạt bê bối tình ái đã khiến danh tiếng và sự nghiệp của nam diễn viên này bị ảnh…
Tin vui: Tô Hữu Bằng đã chọn Phương Mỹ Chi
Tiết mục Vũ Trụ Có Anh giúp Phương Mỹ Chi chinh phục hai giám khảo Tô Hữu Bằng và Trương…
End of content
No more pages to load