Ngày tôi quyết định lấy anh, mẹ tôi chỉ thở dài một tiếng. Bà không phản đối, cũng không ngăn cản, chỉ nói đúng một câu:
Con gái ạ, có những người đàn ông yêu con khi còn nghèo, nhưng khi có tiền rồi, họ lại chỉ muốn tìm người biết nghe lời.
Khi ấy tôi không hiểu. Tôi nghĩ mẹ lo xa. Tôi nghĩ tình yêu sẽ đủ để lấp đầy mọi khoảng cách. Nhưng tôi đã sai. Sai từ cái ngày tôi gật đầu bước chân về làm vợ người đàn ông ấy…
Tôi và chồng quen nhau khi tôi còn làm kế toán cho một công ty nhỏ. Lương tháng chưa đến 6 triệu nhưng tôi sống tự lập, chưa từng xin gia đình một đồng nào. Ngược lại, mỗi tháng tôi vẫn cố gửi 1 triệu về cho mẹ tôi – người phụ nữ lam lũ nuôi 3 đứa con khôn lớn sau khi bố mất vì tai nạn lao động.
Anh là khách hàng của công ty. Gặp tôi vài lần, anh theo đuổi, nhắn tin, gọi điện, tặng quà. Anh hơn tôi 6 tuổi, đi xe hơi, ăn mặc bảnh bao. Mẹ tôi từng ngờ ngợ bảo: “Sao một người thành đạt như thế lại yêu con gái nhà quê như con?” Nhưng tôi bỏ ngoài tai. Tôi thấy ở anh sự mạnh mẽ, quyết đoán – khác hẳn những chàng trai bằng tuổi tôi.
Cưới nhau xong, anh bảo tôi nghỉ việc:
Làm kế toán mấy triệu bạc thì làm gì? Anh kiếm tiền lo được cho cả nhà. Em chỉ cần ở nhà chăm sóc con, sau này phụ anh kinh doanh là được.
Tôi ngập ngừng. Bỏ công việc cũng là bỏ đi sự độc lập, nhưng anh nài nỉ, mẹ chồng thì bảo:
Lấy chồng thì theo chồng. Đàn bà giỏi giang để làm gì, về nhà lo cho chồng con là tốt nhất.
Tôi nghe theo. Tự an ủi mình: chăm con cũng là trách nhiệm, là công việc. Chỉ khác cái là không có lương, không có thời gian nghỉ lễ, nghỉ phép.
Tuần trước, mẹ tôi nhắn tin: “Nhà sắp hết gạo, mẹ lại đau khớp quá, chắc phải mua ít thuốc.” Tôi biết bà không có ý đòi hỏi, chỉ tâm sự vậy thôi. Nhưng tôi thương. Bà già rồi, lại ở quê, làm gì có ai chăm? Thế là tôi âm thầm rút 500 ngàn từ tiền đi chợ ra gửi về cho mẹ qua chuyển khoản.
Không ngờ, hôm ấy chồng tôi lại kiểm tra app ngân hàng. Thấy giao dịch lạ, anh gọi tôi vào hỏi. Giọng gằn từng chữ:
“Tiền này cô gửi cho ai?”
“Em gửi cho mẹ, nhà đang khó khăn một chút…”
“Khó khăn thì để tôi gửi. Cô sống bám vào tôi, ăn cơm tôi nấu, tiền tôi kiếm, mà dám tự ý lấy 500 ngàn gửi đi? Cô còn biết xấu hổ không?”
Tôi chết lặng. Cái từ “sống bám” thốt ra nhẹ nhàng từ miệng người chồng từng năn nỉ tôi nghỉ việc. Tôi không khóc, không cãi, chỉ cúi đầu lặng im.
“Tháng này cô nhịn ăn đi! Không có tiền cho mấy bà mẹ già mà không biết điều kia!” – anh ném cái điện thoại lên bàn rồi bỏ đi, sập cửa đánh rầm.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Cổ họng nghẹn lại. 500 ngàn – không mua nổi một bữa tối ở nhà hàng anh hay đưa đối tác đi tiếp khách. Vậy mà đối với mẹ tôi, đó là cả tuần thuốc thang. Còn đối với anh, là lý do để tôi bị sỉ nhục.
Từ sau hôm đó, tôi sống như người vô hình trong nhà. Không ai nói với ai câu nào. Cơm tôi vẫn nấu, quần áo vẫn giặt, nhà vẫn lau – như một chiếc máy tự động.
Tối đó, tôi nghe lén được chồng nói chuyện điện thoại với bạn:
“Vợ tôi thì có làm ra đồng nào đâu. Giờ còn dấm dúi tiền đi đâu ấy. Tôi nói thẳng cho nó biết điều. Đàn bà không kiếm được tiền thì nên im mồm.”
Tôi rút lui vào nhà tắm, tựa lưng vào cửa mà bật khóc.
Tôi không ngờ người từng nắm tay tôi giữa phố đông, hứa sẽ che chở cho tôi cả đời, giờ lại dùng miệng lưỡi làm đau tôi như vậy.
Tối hôm đó, tôi ngồi ghi lại chi tiêu từng đồng một. Tôi nhận ra, mình bị “kiểm soát” chặt chẽ đến mức nào. Mỗi lần đi chợ, tôi phải xin từng trăm ngàn, mỗi khoản mua bỉm sữa cho con đều phải có hóa đơn.
Tôi nhớ lại quãng thời gian trước khi lấy chồng – tôi từng sống tự lập, từng trả tiền nhà, từng gửi tiền về đều đặn. Tôi từng là người phụ nữ biết tự đứng vững. Còn giờ đây, tôi như một kẻ ăn xin trong chính ngôi nhà của mình.
Đêm hôm đó, tôi lặng lẽ lên mạng tìm việc. Tôi nhận làm cộng tác viên nhập liệu ban đêm, chỉ kiếm được vài trăm ngàn mỗi tuần, nhưng tôi thấy… mình sống lại.
Ba năm kể từ cái ngày tôi quyết định rời khỏi vỏ bọc “ăn bám”, tôi đã trở thành một người khác.
Tôi nhận thêm nhiều việc, học thêm kỹ năng mới, mở một shop bán hàng online, rồi thành lập thương hiệu thời trang nhỏ cho mẹ và bé. Con tôi cũng đã vào lớp mẫu giáo. Tôi thuê được người trông con theo giờ, để có thời gian chạy đơn, tư vấn khách, livestream.
Tôi chưa giàu – nhưng đủ sống, đủ gửi tiền về cho mẹ mỗi tháng. Quan trọng hơn cả: **tôi có thể ngẩng cao đầu mà không thấy xấu hổ với chính mình**.
Và rồi – một ngày định mệnh, chồng cũ nhắn tin:
“Anh xin lỗi vì những lời nói ngày xưa. Anh thấy em bây giờ giỏi thật. Nếu em không phiền, mình có thể gặp nhau một chút không?”
Tôi nhìn dòng tin nhắn, lòng không còn giận. Cũng chẳng còn thương.
Tôi ngồi uống cà phê ở quán cũ – nơi anh hẹn. Anh đến, vẫn bộ dạng bảnh bao, nhưng có gì đó hụt hẫng trong ánh mắt.
“Anh thật sự xin lỗi. Anh đã quá nặng lời. Giờ nhìn em thành công như vậy, anh thấy tiếc… giá như ngày đó em nghe lời anh, cùng anh mở công ty, biết đâu mọi thứ khác.”
Tôi chỉ mỉm cười.
“Không đâu anh ạ. Ngày đó nếu em còn nghe lời anh, chắc giờ em vẫn là con búp bê trong lồng kính, được anh nuôi bằng lòng thương hại. Em thà tự kiếm từng đồng mà sống kiêu hãnh, còn hơn ăn những đồng tiền mà mỗi lần tiêu lại thấy mình hèn.”
Anh im lặng. Còn tôi, nhẹ nhõm như trút đi cả ký ức.
News
“Sống thế này nhục nhã quá”: Đi 5.000km về quê, tới nhà thấy cảnh mẹ làm trong phòng ngủ, tôi bắt xe trở ngược lại thành phố
Có những gia đình còn cả cha lẫn mẹ, các thành viên không thiếu một ai nhưng chẳng biết đến…
Cập nhật giá vàng chiều nay 4/7: vừa gieo hy vọng rồi lại dập tắt; còn gì nữa đâu mà khóc với sầu
Chiều nay (4-7), giá vàng giảm mạnh ở hầu hết các thương hiệu. Chiều nay, giá vàng được niêm yết cụ thể…
Trời ơi, thương bà con Nghệ An quá: Bao nhiêu của cải thế này coi như mất sạch rồi còn đâu
Trận mưa lớn khiến nước tràn vào chuồng, hệ thống điện rò rỉ làm 70 con lợn nặng 80-100kg của…
Nước tương, giấm ăn bếp nhà nào cũng có ai ngờ lại từ nguyên liệu thế này, quá kinhkhung
Cảnh sát cho biết đường dây sản xuất hàng kém chất lượng này có sự tham gia của cả một…
Chia buồn với 5 nhóm cán bộ công chức, viên chức bị tinh giản biên chế kể từ 2025
Trong năm 2025, sẽ có 5 nhóm cán bộ công chức, viên chức thuộc nhóm tinh giản biên chế, người…
Trời ơi, mùa hè rồi ai cũng uống đá cho mát mà có ngờ đâu lại kinhkhung thế này, benh từ đây mà ra chứ đâu nữa
Mạng lưới tiêu thụ nước đá không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm tại Phú Thọ đang lan…
End of content
No more pages to load