U70 Về Quê Xây Biệt Thự: Tự Hào Chưa Kịp, Đã Thành Trò Cười Của Làng

Tôi tên là ông Tâm, năm nay vừa tròn 70 tuổi. Sau hơn 40 năm lăn lộn làm ăn ở thành phố, tôi quyết định về quê nghỉ hưu, xây một căn biệt thự thật hoành tráng để “nở mày nở mặt” với bà con. Nhưng đời chẳng như mơ, căn biệt thự mà tôi dồn hết tâm huyết và tiền bạc để xây dựng lại trở thành trò cười của cả làng. Giờ đây, ngồi trong ngôi nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo, tôi chỉ biết thở dài: “Hối hận thì đã muộn!”

U70 về quê xây biệt thự to nhất thôn, chưa kịp tự hào thì đã thành trò cười của cả làng: Tôi hối hận mà đã muộn!- Ảnh 1.

Hành Trình Làm Giàu Và Giấc Mơ Về Quê

Tôi sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng nhỏ ven sông, nơi mà cái nghèo đeo bám cả thế hệ. Năm 20 tuổi, tôi rời quê lên thành phố lập nghiệp với hai bàn tay trắng. Tôi làm đủ nghề, từ phụ hồ, bốc vác, đến buôn bán nhỏ lẻ. May mắn mỉm cười khi tôi mở được một cửa hàng vật liệu xây dựng, rồi từ đó làm ăn phát đạt, trở thành một doanh nhân có tiếng trong ngành. Tôi cưới vợ, sinh hai người con, và cả hai đều đã trưởng thành, lập gia đình riêng. Cuộc sống ở thành phố của tôi có thể nói là viên mãn.

Nhưng trong thâm tâm, tôi luôn nhớ về quê hương. Mỗi lần về thăm làng, nhìn những con đường đất đỏ, những ngôi nhà mái ngói đơn sơ, tôi lại ấp ủ một giấc mơ: xây một căn biệt thự thật to, thật đẹp, để chứng minh với bà con rằng tôi – thằng Tâm ngày xưa nghèo khó – giờ đã thành công rực rỡ. Tôi muốn các con tôi tự hào, muốn bà con trong làng nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Và thế là, năm tôi 69 tuổi, tôi quyết định nghỉ hưu, bán đi một phần tài sản ở thành phố, gom góp được hơn 10 tỷ đồng để về quê thực hiện giấc mơ ấy.

Căn Biệt Thự To Nhất Thôn

Tôi chọn một mảnh đất rộng 500 mét vuông ngay đầu làng, nơi mọi người đi qua đều có thể nhìn thấy. Tôi thuê kiến trúc sư giỏi nhất thành phố thiết kế, thợ xây lành nghề nhất để thi công. Căn biệt thự của tôi cao 3 tầng, phong cách hiện đại, tường kính sáng loáng, sân vườn rộng rãi với hồ cá Koi và tiểu cảnh đắt tiền. Tổng chi phí xây dựng lên đến 8 tỷ đồng – một con số mà cả làng chưa từng nghe đến. Trong suốt một năm thi công, cả làng xôn xao bàn tán. Người thì tò mò, người thì xuýt xoa, không ít người ghé qua công trình để xem tôi xây cái nhà “khủng” thế nào.

Ngày khánh thành, tôi mời cả làng đến dự. Tôi đứng trước cổng biệt thự, vênh mặt tự hào khi nhìn bà con trầm trồ. “Ông Tâm đúng là đại gia, cả làng này không ai sánh bằng!” – một người hàng xóm nói. Tôi cười mãn nguyện, nghĩ rằng mình đã đạt được điều mình mong muốn. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được lâu.

Những Rắc Rối Bắt Đầu

Chỉ một tháng sau khi dọn vào ở, tôi bắt đầu nhận ra những vấn đề mà tôi chưa từng nghĩ tới. Đầu tiên là vấn đề điện nước. Làng tôi vốn dĩ dùng điện sinh hoạt bình thường, nhưng căn biệt thự của tôi lại lắp hệ thống đèn LED hiện đại, điều hòa, máy bơm nước, và cả hệ thống tưới cây tự động. Tất cả ngốn điện khủng khiếp, khiến điện làng bị quá tải liên tục. Mỗi lần nhà tôi bật hết thiết bị, cả xóm mất điện. Dân làng bắt đầu xì xào: “Ông Tâm xây nhà to mà làm khổ cả làng, ích kỷ quá!”

Tiếp theo là vấn đề nước. Hồ cá Koi và hệ thống tưới cây cần rất nhiều nước, nhưng giếng khoan ở làng chỉ đủ cung cấp cho sinh hoạt hàng ngày. Tôi phải thuê người chở nước từ nơi khác về, tốn kém không ít, mà vẫn không đủ. Chưa kể, nước thải từ biệt thự chảy ra mương làng, làm ô nhiễm nguồn nước sinh hoạt. Bà con trong làng bắt đầu khó chịu, có người thẳng thừng nói với tôi: “Ông xây nhà to làm gì khi cả làng phải chịu khổ thế này?”

Trò Cười Của Cả Làng

Nhưng đỉnh điểm của câu chuyện lại đến vào một ngày mưa lớn. Làng tôi vốn thấp, mỗi lần mưa to là ngập lụt. Trước đây, nước chỉ ngập đến mắt cá chân, nhưng từ khi tôi xây biệt thự, sân vườn nhà tôi được nâng cao, tường rào kiên cố bao quanh, khiến nước không thoát được, dồn hết vào nhà dân. Hôm đó, nước ngập sâu đến đầu gối, cả làng phải đội mưa đội gió để đào mương thoát nước. Trong khi đó, tôi đứng trên ban công tầng 3, nhìn xuống mà không biết làm gì để giúp.

Bà con trong làng tức giận, tụ tập trước cổng nhà tôi, chỉ trỏ: “Ông Tâm xây cái nhà như cái pháo đài, nước không thoát được, giờ cả làng ngập hết! Đại gia gì mà chẳng nghĩ cho ai!” Một đứa trẻ trong làng, mới 10 tuổi, hồn nhiên nói một câu khiến tôi chết lặng: “Ông Tâm xây nhà to để làm vua nước lũ hả?” Câu nói ngây thơ ấy lan khắp làng, và từ đó, biệt thự của tôi được gọi là “pháo đài nước lũ”. Mỗi lần tôi đi qua, người ta lại cười khúc khích, chỉ trỏ: “Vua nước lũ kìa!”

Hối Hận Thì Đã Muộn

Tôi bắt đầu cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Các con tôi ở thành phố, thỉnh thoảng mới về thăm. Biệt thự rộng lớn nhưng trống trải, lạnh lẽo. Tôi nhớ những ngày xưa, khi còn sống trong ngôi nhà mái ngói đơn sơ, hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau. Giờ đây, tôi có tiền, có nhà to, nhưng lại mất đi tình làng nghĩa xóm.

Tôi từng nghĩ đến việc sửa chữa, phá bỏ một phần biệt thự để làm mương thoát nước, nhưng chi phí quá lớn, mà bà con trong làng cũng chẳng còn tin tưởng tôi nữa. Tôi đành sống cô độc, ngày ngày nghe tiếng cười nói của làng mà lòng đau như cắt. Giấc mơ “nở mày nở mặt” của tôi đã tan biến, thay vào đó là bài học đắt giá: tiền bạc và sự hào nhoáng không mua được tình người.

Giờ đây, mỗi lần nhìn căn biệt thự lộng lẫy, tôi chỉ biết thở dài: “Hối hận thì đã muộn!” Nếu có thể làm lại, tôi sẽ xây một ngôi nhà nhỏ thôi, đủ để sống, nhưng gần gũi với bà con, để tuổi già của tôi được bình yên giữa tình làng nghĩa xóm.