Anh là con trưởng, là người từng được cả họ kỳ vọng, giờ bị chính bố mình gạch tên khỏi di chúc…
Tôi là vợ của anh Hào – con trai trưởng trong gia đình có 3 anh em trai. Theo lẽ thường ở quê tôi, con trưởng hay được ưu ái hơn, gánh vác việc hương khói tổ tiên và nhận phần tài sản nhiều hơn đôi chút.
Bố mẹ chồng tôi đều là cán bộ hưu trí, sống giản dị, không phải quá giàu nhưng cũng có hai mảnh đất ở quê và một cửa hàng nhỏ đang cho thuê buôn bán. Với người ngoài, đấy cũng là tài sản đáng giá rồi.
Chúng tôi sống cuộc đời bình lặng, cho đến cái ngày định mệnh ấy: Ngày bố chồng gọi cả ba anh em về nhà thông báo chuyện di chúc.
Bố lấy từ trong ngăn kéo ra 1 tờ giấy đánh máy sẵn, thản nhiên tuyên bố: “Cửa hàng này, bố cho chú Huấn. Hai mảnh đất, mảnh 130m2 thì cho Đạt, mảnh 90m2 thì cho Huấn”.
Nghe đến đây, tôi còn nghĩ chắc phần của chồng mình để lại cuối cùng. Nhưng không. Không có dòng nào nhắc tới chồng tôi.
Chồng tôi chết lặng mất mấy giây, rồi hỏi lại, giọng run run: “Thế… còn con?”.
Bố chồng tôi ngước mắt lên, bình thản đáp: “Bố không chia phần cho con. Ai bảo con không nghe lời, sống vô tâm, từ lâu đã làm bố mẹ thất vọng”.
Tôi thấy hai bàn tay chồng mình siết chặt, môi mím lại đến bật máu. Tôi cũng ngồi im, tim đập dồn dập.
Khi về làm dâu, tôi đã nghe phong thanh chuyện chồng mình từ nhỏ đã là đứa ương bướng, cứng đầu nhất nhà. Hồi còn trẻ, bố mẹ định hướng đi học ngành sư phạm để sau này xin dạy học ở quê cho ổn định, nhưng anh bỏ ngang, lên thành phố học nghề điện lạnh. Sau này lập nghiệp rồi lấy tôi, anh ít khi về quê, chỉ Tết mới ghé qua một buổi, rồi lại tất bật quay về với công việc.
Có lẽ, chính vì thế mà bố mẹ chồng giận.
Nhưng tôi vẫn không ngờ được bố mẹ có thể ra quyết định dứt khoát như vậy – tước sạch quyền thừa kế của đứa con trưởng.
Ngày hôm đó, chồng tôi giận dữ đập mạnh tay xuống bàn: “Nếu đã không coi con là con thì từ nay đừng trách con không coi ai là anh em”.
Anh quay ngoắt người ra về, bỏ mặc bố mẹ, các em ngồi bàng hoàng phía sau.
Ảnh minh họa
Từ hôm đó, gia đình thành chiến trường lạnh lẽo. Mọi người gọi điện hay nhắn tin, chồng tôi đều phớt lờ, coi như không thấy.
Tôi ở giữa, chẳng biết phải làm sao. Một mặt, tôi hiểu chồng mình, nỗi uất ức bị bố mẹ ruồng bỏ, bị các em vượt mặt. Một mặt, tôi cũng nghĩ, giá như anh bớt tự ái, chịu khó quan tâm bố mẹ hơn, có lẽ sự việc đã khác.
Có lần, tôi gợi ý: “Hay anh cứ xuống nước, về quê thăm bố mẹ, nói chuyện lại xem thế nào? Có khi bố mẹ đang chờ anh tỏ ra hối lỗi thì mới chia lại phần”.
Chồng tôi gằn giọng: “Em muốn anh hèn đến thế à? Bố mẹ coi trọng ai thì sống với người đó đi. Anh không thiếu tí đất đai đó mà phải van xin”.
Nhưng tôi biết, đằng sau sự cứng cỏi đó, lòng anh đau như cắt. Anh là con trưởng, là người từng được cả họ kỳ vọng, giờ bị chính bố mình gạch tên khỏi di chúc… sao không đau cho được?
Những ngày sau, nhà cửa nặng nề như có đám. Anh đi làm về cũng ít nói, bữa cơm đầy giận hờn và bất lực. Tôi chỉ biết lặng lẽ bên anh, chẳng dám khuyên can gì thêm.
Cứ nghĩ mãi… giữa chữ hiếu và lòng tự trọng, giữa gia đình và danh dự, chồng tôi rồi sẽ chọn điều gì?
Theo Thanh Niên Việt
News
Chia buồn với Tiêu Chiến
Với diễn xuất ấn tượng, các nam phụ của Tàng Hải Truyện đã khiến Tiêu Chiến lép vế. Khi xem Tàng…
Sao em trai Phạm Băng Băng lại làm vậy với Bạch Lộc?
Cùng tham gia chương trình giải trí, Phạm Thừa Thừa gây tranh cãi khi có nhiều hành động gần gũi…
Phim ‘Cha tôi người ở lại’ chọn cái kết khán giả khó chấp nhận?
Liệu “Cha tôi người ở lại” sẽ chọn cái kết gây tranh cãi như bản gốc “Lấy danh nghĩa người…
Tin buồn: Nữ nghệ sĩ Việt quadoi đầy x:.ót xa
Tình cảnh của nữ ca sĩ trước khi qua đời khiến nhiều khán giả xót xa. Mới đây, giới nghệ…
Phim giờ vàng mới của VTV: Nhìn diễn viên đã thấy uy tín
Duy Hưng sắp tái xuất màn ảnh nhỏ với vai diễn người chồng vô tâm khiến hôn nhân đổ vỡ…
Mẹ quadoi để lại toàn bộ 15 mảnh đất giá 426 tỷ đồng cho 2 anh trai còn tôi là con gái không được gì. Tôi không tin. Mẹ luôn nói là mẹ yêu tôi nhất, sẽ để hết lại cho tôi
Bất ngờ và nghi ngờ trước bản di chúc, cô con gái đã kiện ra tòa. Mới đây, một cuộc…
End of content
No more pages to load