Lương Thu Trang không hề né tránh khi được hỏi về những tranh cãi xung quanh nhan sắc, cô cũng thoải mái chia sẻ về hành trình làm phim gần 10 năm của mình.

Trong bộ phim truyền hình Dịu Dàng Màu Nắng đang gây bão trên màn ảnh nhỏ, nhân vật Lan Anh do Lương Thu Trang thủ vai đã trở thành tâm điểm bàn luận của khán giả. Không chỉ là một vai diễn gai góc, đầy thử thách, Lan Anh còn khiến người xem dậy sóng khi lựa chọn con đường ngoại tình để có tiền chăm lo cho gia đình – một hành động vừa gây tranh cãi, vừa gợi nhiều suy ngẫm. Chính vì thế, không khó hiểu khi tên tuổi của Lương Thu Trang một lần nữa được nhắc đến nhiều trên mạng xã hội và các diễn đàn phim ảnh.

Ngoài diễn xuất, nhan sắc của cô cũng trở thành chủ đề khiến dư luận chia phe tranh luận: người khen cô đẹp mặn mà, phù hợp vai diễn, người lại cho rằng ngoại hình của cô thay đổi quá nhiều sau gần 10 năm đóng phim. Đứng trước những ý kiến trái chiều, Lương Thu Trang không né tránh. Trong buổi trò chuyện với chúng tôi, nữ diễn viên đã thẳng thắn chia sẻ suy nghĩ về nhân vật Lan Anh, những phản hồi của khán giả, cũng như hành trình làm nghề với không ít thăng trầm của mình. Cô không chỉ nói về vai diễn hiện tại, mà còn trải lòng về quan điểm sống, lựa chọn nghệ thuật và cách giữ lửa đam mê sau nhiều năm bền bỉ với nghề.

Nếu lúc nào cũng muốn đóng nhân vật đẹp thì ai sẽ làm những nhân vật gây tranh cãi đây?

Điều gì đã khiến chị nhận vai diễn trong bộ phim Dịu Dàng Màu Nắng, khi đây là một vai diễn gai góc và chắc chắn sẽ gây tranh cãi?

Trước khi nhận lời Dịu Dàng Màu Nắng, phải nói đến Cha Tôi, Người Ở Lại, và trước đó nữa là Trạm Cứu Hộ Trái Tim với nhân vật An Nhiên, đây là một nhân vật tạo dấu ấn quá mạnh với cá nhân tôi. Tức là tôi phải vượt qua cái bóng của chính mình, vì An Nhiên là một nhân vật mà có lẽ tôi đã dành quá nhiều tâm huyết cho nó nên, làm ảnh hưởng cả cuộc sống đời thường của mình.

Tôi nhận lời tham gia Cha Tôi, Người Ở Lại với một tuyến nhân vật rất ngắn thôi. Nó nhẹ nhàng, bình dị, không quá nhiều tranh cãi về dư luận và đấu tranh nội tâm. Khi nhận lời Dịu Dàng Màu Nắng, tôi thực sự chưa có bất cứ một sự chuẩn bị gì cả. Đạo diễn chỉ gọi điện và nói: “Làm giúp anh vai này nhé!”, sau đó tôi có hỏi xin đề cương, đọc đề cương và tôi cũng rất băn khoăn. Tôi chỉ có ý định làm một tuyến nhân vật gây tranh cãi thôi và không hề muốn khán giả mặc định rằng Lương Thu Trang sẽ chỉ đóng những tuyến nhân vật kiểu này. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng nếu lúc nào cũng đóng tuyến nhân vật chính diễn, lúc nào cũng đẹp và được khán giả ca ngợi thì ai sẽ làm những tuyến nhân vật tranh cãi đây?

Thực ra, để mà nói sâu xa thì Lan Anh cũng là một nhân vật rất đáng thương, không hoàn toàn đáng trách chứ không phải là không đáng trách. Tôi nghĩ rằng, trong quá trình đọc kịch bản, mình nên cố gắng xây dựng cho nhân vật của mình một đường dây thật kỹ lưỡng, một lộ trình thật tốt. Dù biết là nhân vật gây tranh cãi, tuy nhiên, nên cố gắng làm sao để xoa dịu một phần xoa dịu Lan Anh, cũng như xoa dịu tâm lý của khán giả.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 1.
Liệu có phải chị có một chút đồng cảm với nhân vật Lan Anh?

Tôi có chứ. Nếu như nói không thì tôi sẽ không thể nào làm được nhân vật Lan Anh. Tôi không biết đối với khán giả, Thu Trang đã làm tốt nhân vật này chưa. Tuy nhiên, với cá nhân tôi, cho đến thời điểm hiện tại thì không có quá nhiều những lỗi sai khiến tôi ngồi xem lại và cảm thấy: “Nếu như có cơ hội làm lại, mình sẽ làm khác đi.”. Tôi không có mong mỏi đó.

Tôi có sự đồng cảm nhất định với Lan Anh. Một người phụ nữ bỏ chồng bỏ con đi ngoại tình là sai. Tuy nhiên, mục đích ban đầu của cô ấy khiến tôi đặt dấu hỏi ngược lại là người chồng như vậy đã ổn chưa? Hoàn cảnh gia đình như vậy đã được chưa? Liệu rằng đã đủ để cho cô ấy chấp nhận tất cả mọi thứ?

Sẽ có rất nhiều khán giả nói rằng: “Có rất nhiều cách để kiếm tiền. Không nhất thiết phải đi cặp bồ để lấy tiền nuôi chồng nuôi con.”. Nhưng nếu đặt câu hỏi ngược lại: “Nếu như vậy thì làm gì có nhân vật Lan Anh? Làm gì có drama ở trong phim? Làm gì có tranh cãi?”.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 2.
Nhưng có vẻ như drama ngoại tình đang hơi nhiều trên truyền hình Việt? Chị có cảm thấy như vậy không?

Tôi có đọc những bình luận của khán giả. Mọi người có nói rất nhiều thứ và một trong số đó là “Tại sao phim truyền hình Việt không đưa những thứ tích cực trong đời sống mà chỉ đưa những thứ tiêu cực, mang đến để phát trên kênh truyền hình quốc gia.”. Thực ra, không phải chỉ có khán giả nhìn thấy mà tất cả mọi người đều nhìn thấy kể cả những người làm phim như tôi.

Tuy nhiên, nếu chúng ta chỉ mang đến những điều tốt đẹp, trong khi cuộc sống bao giờ cũng có 2 mặt đen và trắng, có mặt tốt chắc chắn phải có mặt xấu. Nếu chúng ta lúc nào cũng chỉ tung hô mặt tốt, đẩy lùi mặt xấu và không nhìn thấy những cái xấu thì làm sao chúng ta có thể sửa sai. Tôi nghĩ là như vậy. Bộ phim nào cũng vậy, nếu như để ý, các bạn sẽ thấy rằng nếu một bộ phim mang tính chất chữa lành, nhẹ nhàng thì khán giả sẽ không chú ý nhiều. Nhưng với dòng phim rất nhiều drama thì khán giả lại rất thích thú. Mặc dù, có thể sự thích thú đó là những lời nói tiêu cực, có thể xúc phạm diễn viên, thậm chí là động chạm tới ekip sáng tạo. Tuy nhiên rằng, mình nhìn vào những điều đó để đánh giá thị hiếu khán giả bây giờ đang thích gì.

Nghĩa là theo chị bộ phim đang lên án sự tiêu cực. Tuy nhiên, một số khán giả nghĩ rằng Dịu Dàng Màu Nắng cổ xuý cho những điều này. Chị nghĩ sao về nhận định đó?

Tôi nghĩ rằng, sẽ có những khán giả xem phim và có những khán giả không xem phim. Những người không xem phim sẽ đánh giá một cách rất phiến diện. Còn những người theo dõi sẽ biết được giai đoạn đầu nhân vật thế này, giai đoạn giữa thế này và giai đoạn kết thế này, thì họ sẽ có sự đồng cảm nhất định. Tôi có đọc được những bình luận từ khi phim lên sóng tập 10 đổ về trước, Lan Anh lúc đó bị chửi dữ dội, bị chửi nhiều lắm. Nhưng từ tập 10 trở về sau, sau khi khai thác sâu về nội tâm nhân vật Lan Anh và đạo diễn cũng “gẩy” thêm một số chi tiết về ngoại cảnh tác động, để khán giả hiểu hơn rằng tại sao Lan Anh lại làm như thế. Sau này, ở giai đoạn cuối phim, sẽ có rất nhiều những chi tiết “gỡ nút thắt” trong lòng khán giả để mọi người nhận thấy thực ra cô gái này cũng đáng thương, không phải hoàn toàn đáng trách.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 3.
Hiện tại, nếu được nhập vai Lan Anh và được nói một điều gì đó với khán giả, chị sẽ nói gì?

Với cá nhân tôi, tôi chỉ nghĩ rằng con người ta xấu hay tốt thì ban đầu đều là “nhân chi sơ, tính bản thiện.”. Nguồn gốc nội tâm con người bao giờ cũng là lương thiện. Hoàn cảnh mới xô đẩy con người trở nên thế này thế kia. Không có ai khẳng định một người ngay từ đầu là tâm cơ. Với một trường hợp như vậy, mình sẽ không nhắc đến hay phán xét họ.

Ở Lan Anh, khi đi đến quyết định ngoại tình, cô ấy không bỏ lại chồng con và cũng không yêu anh chàng bồ đấy. Chúng ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng hành động của nhân vật này là vì tiền. Khán giả có thể chê trách Lan Anh là có nhiều cách kiếm tiền, tại sao phải đi cặp bồ. Đó là cách dễ nhất và mất đạo đức nhất. Lan Anh lại là một cô gái rơi vào trường hợp như thế. Để trách một người thì rất dễ, chúng ta dùng những lời nói lăng mạ, xúc phạm, khiển trách, đưa ra cái xấu xa, tồi tệ nhất của một con người là rất dễ. Nhưng làm sao để họ quay đầu lại, biết sai và sửa thì lại là điều khó. Lan Anh là một nhân vật như thế. Tôi nghĩ rằng liệu Lan Anh có xứng đáng được tha thứ không? Có thể.

Ví dụ, Lan Anh đi cặp bồ với quần là áo lượt, bỏ chồng bỏ con, đi đêm đi hôm không về nhà, chỉ vì lợi ích đắp lên bản thân mình thì người phụ nữ ấy rất đáng trách. Thậm chí, có thể bỏ luôn đi cũng được. Nhưng Lan Anh đâu có thế và đó là điều mà tôi rất đồng cảm với nhân vật. Đó là lý do ở giai đoạn đầu, khi đọc kịch bản, tôi có tranh luận rất nhiều với biên kịch về nhân vật Lan Anh. Lan Anh phải thực sự rất yêu chồng và yêu con. Cô ấy đi ngoại tình chỉ vì tiền thôi và hoàn toàn không có cảm xúc với anh bồ kia thì mới có cơ hội được quay đầu lại. Một người phụ nữ bỏ con thì chắc chắn bị lên án, bỏ chồng có thể do xích mích chuyện này chuyện kia nhưng riêng phụ nữ bỏ con thì chắc chắn bị xã hội lên án.

Khán giả hiện giờ xem phim cũng rất tinh tường và thông minh, chúng ta không thể đốt cháy giai đoạn bằng cách cho cặp vợ chồng này quay trở lại với nhau bằng cách đưa ra một lý do gì đó, như vẫn còn tình cảm để cho quay lại với nhau. Như vậy thì bộ phim “vứt đi”. Khán giả cũng sẽ không xem nữa.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 4.
Vậy nghĩa là chị có can thiệp khá nhiều để thay đổi về tuyến nhân vật trong bộ phim?

Kể cả cho đến bây giờ, kịch bản vẫn là vừa quay, vừa viết, vừa sửa. Ekip luôn tôn trọng ý kiến của diễn viên. Kể cả đạo diễn hay biên kịch cũng luôn lắng nghe diễn viên vì chính diễn viên là người truyền tải nhân vật. Phần xương, phần khung thì đạo diễn và biên kịch phụ trách nhưng diễn viên lại là người thổi linh hồn vào nhân vật, truyền tải đến với khán giả cho nên đạo diễn hay biên kịch đều rất tôn trọng ý kiến của diễn viên. Nếu như sự can thiệp đảm bảo tính hợp lý thì mọi người vẫn ủng hộ.

Có vẻ như đây là cách mà chị tiếp cận với những vai diễn gây tranh cãi để tạo nên chiều sâu cho nhân vật?

Thật ra thì tôi sẽ cố hết sức để nhân vật của mình không quá xấu xí tới mức không thể cứu vãn được. Tôi cũng phải rất đau đầu. Mọi việc không đơn giản chỉ là cầm kịch bản, đọc kịch bản và thoại mà chúng ta phải thấy được số phận của nhân vật ở trong đó nữa. Khi mình đưa ra vấn đề, bắt buộc mình phải là người giải quyết vấn đề. Khi mình giải quyết vấn đề thì sẽ có hai khả năng: Bị khán giả quay lưng hoặc ủng hộ mình. Tôi tin là ai cũng mong muốn khán giả ở bên cạnh mình rồi.

Tôi chạnh lòng khi mọi người hỏi Thu Trang ngày xưa đâu rồi

Chị can thiệp, sửa kịch bản để Lan Anh không quá tệ hại, có đường lui thích hợp, những vai diễn trước đây của chị cũng không phải phản diện triệt để, Lương Thu Trang còn dè chừng kiểu vai này sao?

Cách đây 3,4 năm, tôi vẫn thích làm những tuyến nhân vật đẹp, không thích làm nhân vật xấu đâu. Cho đến bây giờ thì “vai nào cũng va”, không sợ vai nào cả, chỉ sợ là mình có đủ khả năng làm hay không thôi. Tôi không sợ nhân vật này quá tốt hoặc quá xấu mà mình không làm nữa. Tôi chỉ sợ bản thân mình có đủ năng lực để làm hay không thôi. Nếu được làm một nhân vật xấu tệ, xấu hại, xấu từ đầu đến cuối, nếu có cơ hội như vậy thì tôi vẫn sẽ làm. Càng phản diện, tâm lý càng hay, càng nhiều đất diễn, vô cùng nhiều. Chỉ có điều mình có tìm ra đất diễn để diễn hay không.

Có vẻ như trong các bộ phim truyền hình Việt, không có vai diễn nào là phản diện tuyệt đối, biên kịch sẽ biết cài cắm các chi tiết để họ phần nào trở nên “đáng thương”, chị có thấy vậy?

Như tôi đã nói, hoàn cảnh tạo nên số phận. Không một ai đang tốt mà tự nhiên xấu, chắc chắn là họ phải có lý do. Phải có điều gì đó đưa đẩy họ, biến họ trở thành người xấu. Chúng ta nên khai thác vào sự biến đổi đấy, tác động ngoại cảnh lên nhân vật để họ đưa ra những hành vi không tốt, làm hại người khác, khán giả cho đấy là người xấu. Phim Việt sẽ khai thác vào những điều đó.

Ngay cả như chúng ta, ví dụ, đang không nói xấu ai bao giờ rồi tự nhiên trở thành một người ngồi đâu cũng nói xấu người khác, vậy là phải có lý do đúng không? Có nghĩa là vì mình bị nói xấu quá nhiều, mình cảm thấy không thể chịu được điều đó nữa thì đầu tiên phải chứng minh cho mình đã, rằng tôi không như thế. Chứ không phải là “em nói xấu chị mà chị vẫn yêu quý em” là không có. Dù tôi là người bao dung lắm đi chăng nữa, tôi sẽ chỉ đi giải thích là mình không phải như lời nói xấu. Nhưng nếu cứ tiếp tục bị nói xấu 1,2 lần nữa thì chắc chắn không thể nào yêu thương nổi người đó, sẽ tìm những cái xấu của người đó để nói xấu ngược lại. Đó chính là lý do để chúng ta khai thác vào. Không có ai tự nhiên đang xấu trở thành tốt rồi lại từ tốt trở thành xấu.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 5.
Lương Thu Trang cũng gây tranh cãi về gương mặt, gu ăn mặc,… Chị có muốn giải thích về điều này không?

Tôi sẽ không giải thích mà sẽ tự sự một chút. Tôi nghĩ cá nhân mình không thể làm hài lòng những người trong gia đình chứ đừng nói là cả thế giới ngoài kia. Nhiều khi trong gia đình còn xô bát xô đũa. Làm sao mà một cá nhân bé nhỏ thế này có thể làm hài lòng tất cả mọi người được?

Tôi hiểu rằng, khi bản thân mình không hài lòng với người khác thì chắc chắn người khác cũng sẽ không hài lòng với mình. Khi khán giả quá nhập tâm vào một nhân vật, họ sẽ có những cảm xúc bộc phát ra ngoài, đó là điều mà mình không kiểm soát được. Đó là điều đương nhiên bởi vì đó chính là mục đích mà mình muốn khi vào vai nhân vật. Tức là, có những đoạn mà mình muốn khán giả phải ghét mình, khi họ ghét thì chắc chắn là họ sẽ chửi. Còn khi mình rơi nước mắt, mình buồn, mình muốn khán giả thương mình thì khán giả cũng đồng cảm rằng nhân vật người vợ này cũng đáng thương mà, muốn về phe của người vợ. Đó là điều hết sức bình thường.

Có một người bạn nói với tôi như thế này: “Khi bạn trở thành người nổi tiếng thì phải chấp nhận một điều rằng, có ngày khán giả tung hô bạn thì cũng có ngày khán giả dìm chết bạn”. Đó là điều đương nhiên. Khi bạn đang sống trên đỉnh cao, mọi người tung hô bạn quá nhiều. Vậy nên tôi mới nói là cuộc sống có mặt trắng và mặt đen thì chúng ta phải cân bằng hai điều đó. Nếu chúng ta quá chấp niệm vào việc lúc nào cũng được khen xinh, cho đến một ngày bị nói là xấu thì sẽ cảm thấy tức giận. Vậy thì suốt ngày tức giận. Hiện giờ 36 tuổi có khi thành 46 tuổi vì ngày nào cũng tăng xông. Tôi nghĩ đó là cảm xúc bình thường của khán giả, họ thích thì họ khen, không thích thì chê.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 6.
Tôi có một quá trình làm phim. Có những phim được khán giả rất yêu quý và cũng có phim bị khán giả dành cho những lời lẽ rất tiêu cực. Mình phải đặt lên bàn cân xem lý do là gì, chắc chắn có lý do để mọi người đánh giá. Chỉ có duy nhất một vấn đề. Không sao cả, đây là quan điểm riêng của tôi. Sẽ có những khán giả nói rằng: “À, con bé đoạn này diễn chưa được” thì chắc chắn tôi sẽ tiếp thu và sửa ở đoạn sau. Còn nếu có những khán giả góp ý và chê mình, có những cái là quan điểm riêng của cá nhân thì mình không thể nào đưa đẩy bản thân theo quan điểm đó được.

Tôi biết rằng cá nhân tôi là một diễn viên có nhiều tranh cãi. Nhưng đến bây giờ, tôi đã quen và cảm thông được với điều đó. Có thể trước đây tôi chưa cảm thông được, tôi đặt 1000 câu hỏi tại sao. Tôi thường bị như thế. Đi làm phim rất vất vả, rất đau đáu cho nhân vật nhưng tại sao khán giả vẫn chửi mình? Đều là những người không quen biết nhau nhưng họ vẫn chửi mình. Nhiều khi tôi cũng thắc mắc tại sao, vào ngồi block hết các bình luận mắng chửi, nhiều khi mệt mỏi vì điều đó. Hiện giờ, tôi tự cân bằng và cảm thấy bình thường. Nếu lúc nào cũng chỉ để ý đến những điều tiêu cực thì lại làm mất đi những điều tích cực rồi. Vẫn có những người khen mình mà vậy tại sao cứ phải lên tranh cãi với khán giả để những cái xấu, cái nhỏ nhen, ích kỷ của mình lòi ra. Tôi nghĩ rằng nên tiếp thu những gì mình có thể tiếp thu, còn không thì nên gạt bỏ, không nên đôi co và không nên tranh cãi.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 7.
Trên mạng xã hội, có khá nhiều tranh cãi xung quanh ngoại hình của chị. Chị có thể thẳng thắn chia sẻ về vấn đề này được không?

Đó chính là vấn đề duy nhất mà tôi đã nói. Có thể do tôi là một người thích lúc nào mình cũng đẹp nhưng không phải lúc nào mình cũng đúng. Không có một diễn viên nào muốn lên hình để bị chê là béo thế, mặt to thế,… Nói chung là không một diễn viên nào muốn bị body shaming.. Bản thân diễn viên nếu không tự tin vào bản thân thì khi đứng trước ống kính họ sẽ không bao giờ tự tin. Tôi sẽ luôn cố gắng làm điều khiến bản thân tự tin nhất, có thể với tôi là đúng còn với người khác là sai. Hoặc có thể tôi nghĩ điều đó đúng nhưng lại bị phản tác dụng là điều đó đã sai rồi và tôi nhìn thấy cái sai. Khi tôi biết cái sai thì tôi sẽ sửa.

Tuy nhiên, vẫn có những giai đoạn tôi không làm gì vẫn bị chửi. Có nghĩa là, tôi đang có một lượng antifan nhất định, luôn luôn song hành với mình. Tôi không thể tiêu diệt được thì tôi phải mặc kệ thôi bởi vì đã anti thì chắc chắn là không yêu quý được rồi. Tôi nghĩ là không sao bởi vì có những giai đoạn nhờ có họ mới có mình. Trước đây, antifan làm cho tôi lung lay rất nhiều nhưng hiện giờ tôi thấy bình thường vì đó là điều mà tôi cần phải trải qua, giúp tôi trưởng thành như bây giờ. Tôi bình tĩnh với tất cả mọi việc trong cuộc sống.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 8.

Nói rõ ràng hơn thì về gương mặt, mọi người có thể so sánh tôi với người này, người kia. Điều đó không quan trọng, quan trọng là tôi vẫn đảm nhận tốt được vai diễn của mình và khán giả họ vẫn xem. Họ có thể so sánh tôi với người A, người B nhưng tôi vẫn là tôi. Có thể ở thời điểm này, khán giả thấy tôi có gương mặt giống với người này người kia, tôi vừa đi bơm chích mặt,… nhưng không sao cả. Miễn là nhân vật của tôi được khán giả theo dõi và tin đấy là Lan Anh. Còn nếu khán giả thấy tôi đóng không đạt thì tôi sẽ phải xem lại bản thân mình.

Dù sao tôi cũng là phụ nữ, cũng sẽ có những lúc yếu đuối. Hiện tại tôi đang 36 tuổi và cũng có những mặc cảm về bản thân. Ai cũng thế, phụ nữ ở lứa tuổi này rất mất tự tin vì đã gần chạm mốc 40 tuổi rồi. Nhan sắc sẽ thay đổi rất rõ rệt nên tôi muốn trước mặt gia đình, bạn bè, khán giả hay người yêu, lúc nào mình cũng phải đẹp. Nhưng đó chỉ là tham vọng cá nhân thôi, không làm tổn hại đến ai cả. Có thể điều đó khiến cho vài người cảm thấy không vừa mắt nhưng tôi cảm thấy vừa và đủ. Tôi không nói rằng là tôi mặc kệ lời nói của nhân gian và làm theo những gì tôi thích. Tôi không phải như vậy. Vẫn có những thời điểm tôi chẳng làm gì mà mọi người vẫn chửi tôi mà. Tại sao tôi cứ phải đi làm hài lòng những người mắng chửi mình? Trước khi làm hài lòng mọi người, tôi phải làm bản thân mình hài lòng đã. Tôi cảm thấy vậy là OK.

Sẽ có lúc tôi cảm thấy mình sai nhưng sẽ không phạm lại lỗi sai ấy nữa. Còn nếu cứ nghe theo lời một số khán giả chê là cằm hay mắt mũi như thế này thế kia,… và đồng ý dễ dàng với điều đó rồi quyết định đi cắt mắt để đỡ sâu, gọt cằm cho cằm đỡ dài là dở rồi. Vậy nên tôi mới nói mình vẫn phải là chính mình.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 9.
Bỏ qua chuyện bị so với người khác, mấu chốt vấn đề là nhiều người so sánh chị với chính chị khi xưa, nói rằng “Lương Thu Trang đâu rồi?”. Chị có từng cảm thấy buồn vì điều đó không?

Tôi không buồn mà lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cảm thấy thì ra trong mắt khán giả, mình cũng đã có một thời gian đẹp được như thế. Nhưng mọi người cũng phải hiểu rằng chúng ta không thể so sánh một người phụ nữ 36 tuổi với một cô gái 27, 28 tuổi được, chênh nhau tới gần 10 năm. Mặc dù tôi rất yêu quý vì được mọi người khen, so sánh mình với chính mình, rất yêu quý. Đối với khán giả, hoá ra trước đây Trang vẫn xinh, vẫn đẹp, chẳng qua bây giờ không còn đẹp nữa thôi. Nhưng không sao cả, so sánh tôi với chính tôi là tốt rồi.

Chị thực sự không thấy buồn sao? Không phải khán giả chê xấu mà chỉ nhận xét là chị khác so với Lương Thu Trang trước kia quá.

Nhiều khi tôi chỉ chạnh lòng bởi những câu hỏi đó thôi. Mọi người nói mặt tôi cứng đơ thì tôi không buồn. Nhưng mọi người luôn luôn hỏi Cúc trong Những Cô Gái Trong Thành Phố đâu rồi? Hoặc là Minh HH trong Hướng Dương Ngược Nắng đâu rồi? Những câu hỏi như vậy khiến tôi cảm thấy buồn. Buồn vì thực sự tôi không thể quay trở lại mốc thời gian ấy để cho mọi người nhìn thấy được nữa. Dù sao thì, tôi vẫn có một quan điểm rằng là không thể so sánh một người phụ nữ với một cô gái về nhan sắc được. Hiện tại, tôi đang ở độ tuổi trưởng thành, là một người phụ nữ. Làm sao tôi có thể so sánh được với những cô gái trẻ? Đó là một sự so sánh rất khập khiễng và vô tình gây sát thương cho một người phụ nữ ở tuổi 36 bây giờ. Tôi thấy rằng, đó sẽ là một điều gì đó để mình hoài niệm thôi, chứ mình không thể nào nhất định phải đưa ra một hệ quy chiếu thời điểm đó và áp đặt cho bây giờ. Điều đó hơi bất công với tôi của hiện tại.

Nếu có sự so sánh thì chứng tỏ khán giả có theo dõi tôi từ trước. Đó là những khán giả của tôi rồi, luôn luôn đồng hành cùng tôi rồi. Tuy nhiên, khán giả ơi, em cũng phải già mà.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 10.
Theo như chia sẻ thì chị đã dần quen và không quá buồn lòng vì những bình luận chê diễn xuất, nhân vật nhưng dường như riêng các comment về nhan sắc thì vẫn khiến chị phần nào bị ảnh hưởng?

Tôi ảnh hưởng nhiều chứ. Nếu nói rằng không quan tâm là nói dối. Nếu như không đọc thì sao biết, mà mình biết tường tận như thế thì có nghĩa là ngày nào mình cũng đọc. Thật ra, ngày nào bình luận cũng loáng thoáng trước mặt tôi, không trang này thì trang khác. Chỉ có điều khán giả ở trang cá nhân của tôi vô cùng tôn trọng tôi. Cho nên, tôi không phải đọc những bình luận tiêu cực quá nhiều trên trang cá nhân của mình. Vì vậy nên tôi mới nói những điều tiêu cực thì nên bỏ lại vì nó nằm ở trang khác. Tôi không quản lý được, đó không phải là khán giả của mình.

Có những người họ tiêu cực nhưng tôi nghĩ rằng cũng cần phải bị chửi để tốt lên. Nếu lúc nào cũng sống trong lời khen thì dễ bị tự mãn, là không được. Bởi vì tôi cũng từng trải qua giai đoạn tự mãn, mặc dù ngắn thôi nhưng đó là tuổi trẻ, là điều cần phải trải qua, không thể né tránh được. Đó là cái tôi phải trải qua thì mới nhận ra được rằng thời điểm đó, tôi đã từng quá tự luyến bản thân. Để nhìn nhận lại, tôi chưa là một cái gì cả.

Với tôi bây giờ, tôi chẳng là một cái gì cả. Nếu bạn hỏi là tôi có buồn không khi tôi không được làm quá nhiều vai diễn chính thì tôi không. Nếu như trước đây thì tôi có còn bây giờ thì không vì tôi thấy mình cũng chỉ là một trong số diễn viên, chứ không phải là một diễn viên duy nhất. Tôi phải chấp nhận điều đó và hòa nhập thì mới đem lại sự vui vẻ cho tất cả mọi người. Còn nếu lúc nào cũng hằn học thì tại sao phải làm điều đó làm gì vì mình cũng đâu giải quyết được việc đấy.

Tôi thấy mình nên vui vẻ với tất cả mọi thứ. Dù sao, vẫn còn những em trẻ ở dưới. Nếu tôi cứ quan tâm về điều đó thì các em sẽ khó có môi trường phát triển. Tôi nên giúp đỡ, tạo điều kiện, hỏi gì thì tôi trả lời nấy, muốn giúp gì thì các anh chị sẽ giúp đỡ các em. Tôi thấy mình cần phải tự tạo niềm vui trong công việc, không nên giấu nghề, không chia sẻ, sợ mất nghề thì không được.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 11.

Tôi chưa bao giờ phải chứng minh bản thân để có vai diễn, tôi chỉ chứng minh mình là một diễn viên nhiều màu sắc

Làm nghề cũng khá nhiều năm rồi nhưng phần lớn các phim mà Thu Trang đóng đều là vai phản diện, vai phụ hoặc thứ chính. Chị có cảm thấy lẽ ra mình phải nên đóng những vai chính từ lâu rồi không?

Không. Chưa bao giờ tôi nghĩ như vậy. Tôi là người không chỉ hoạt động ở mảng truyền hình mà còn làm sân khấu mười mấy năm rồi. Tôi rất hiểu việc “tre già măng mọc”. Tôi không chấp niệm việc ngày hôm nay được vai chính thì ngày mai phải là vai chính. Có thể trước đó, khi tôi còn trẻ, tôi đã có giai đoạn tự mãn về bản thân. Tôi đã nghĩ rằng vừa mới vào truyền hình đã được vai chính thì từ giờ trở đi chỉ được làm vai chính thôi. Nhưng đó là cái “tự luyến” của mình chứ không bộc phát ra ngoài, chỉ trong thời điểm nhất định.

Cho đến sau này, tôi thấy, hiện tại, lứa các bạn trẻ bây giờ rất đẹp, rất xinh và cũng rất thông minh. Với cá nhân tôi, tôi rất hiểu một điều rằng cái tuổi sẽ đuổi xuân đi. Sẽ đến một thời điểm, tôi không thể đóng các vai thanh xuân được nữa. Nếu mình cứ cố gắng bám vào một điều gì đó không còn phù hợp với mình nữa thì các vai diễn cũng thế. Không phải tôi sợ không vượt qua được chính mình nhưng tôi nghĩ rằng đó là sự hợp lý. Mình đừng quá cố chấp vào nó. Nếu bản thân mình không tin, khán giả cũng sẽ không tin. Đó là điều hết sức bình thường thôi.

Chuyển sang truyền hình khá muộn nên một bộ phận khán giả cảm thấy tiếc nuối vì Lương Thu Trang chưa có nhiều cơ hội đóng vai chính trong các bộ phim tình cảm, thanh xuân. Chị cảm thấy thế nào?

Đến tận năm 28 tuổi tôi mới đi làm phim, khá muộn nên cũng không có nhiều cơ hội. Tôi nghĩ rằng không sao cả vì mình không đánh sân này thì đánh sân khác. Tôi không được làm truyền hình thì cũng có cả một tuổi trẻ ở sân khấu. Tôi nghĩ cũng đã đủ. Thời gian tôi làm ở sân khấu chính là những thứ giúp cho tôi tự tin hơn. Khi tôi bước chân vào truyền hình cũng không còn quá nhiều bỡ ngỡ. Đó cũng là một hành trang rất to lớn cho tôi khi bước chân sang truyền hình. Tuy rằng hơi muộn, có lúc tôi cũng thấy hơi buồn khi mình chưa được tham gia quá nhiều bộ phim được yêu đương, được vui vẻ, hồn nhiên, nhí nhảnh. Tôi không được tham gia nhiều nhưng không sao. Tôi thấy mặc dù làm phim muộn nhưng với số lượng bây giờ tôi làm cũng không phải là ít. Những tuyến nhân vật mà tôi tham gia, mỗi nhân vật đều có màu sắc riêng.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 12.
Nhìn lại các nhân vật từ thời điểm tham gia sân khấu, đâu là cột mốc đáng nhớ nhất trong sự nghiệp của Lương Thu Trang?

Khi tôi về công tác tại Nhà hát Tuổi trẻ thì có lẽ may mắn đến với tôi quá sớm. Tôi về nhà hát chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn thôi, khoảng vài năm là được tạo cơ hội và điều kiện tham gia nhiều cuộc thi. Tôi cũng giành được một số giải thưởng nên tôi thấy mình là một người quá may mắn rồi. Đương nhiên, để nói về bước ngoặt trong sự nghiệp chắc chắn là thời điểm tôi được làm phim truyền hình. Mặc dù, làm sân khấu cho tôi cơ hội được cháy hết mình nhưng khi làm truyền hình, tôi mới được khán giả biết đến, một sự thay đổi rất lớn, không chỉ trong sự nghiệp mà còn trong cuộc sống của mình nữa.

Vậy bộ phim Dịu Dàng Màu Nắng lần này có phải là một cột mốc đáng nhớ với chị không?

Nếu mà nói về cột mốc thì có lẽ là bộ phim Hướng Dương Ngược Nắng. Đây là bộ phim mà khi nhận lời tham gia, tôi bị căng thẳng, rất căng thẳng khi nhìn thấy một dàn cast quá khủng là chị Hồng Diễm, anh Hồng Đăng, anh Việt Anh, cô Thu Hà, chị Vân Dung, Quỳnh Kool,… toàn là những gương mặt quá quen thuộc trên truyền hình trong khi mình là người mới. Tôi tự tạo áp lực cho bản thân và cũng bị mất một khoảng thời gian đầu nhất định để cố gắng thích nghi. Cũng rất may là được làm việc với các nghệ sĩ, họ biết tôi là người mới nên cũng kèm cặp, dìu dắt rất nhiều, đặc biệt là chị Vân Dung, kèm cặp tôi rất nhiều. Tôi rất biết ơn chị Vân Dung.

Sau bộ phim đó, tôi đạt được giải Cánh diều vàng. Đó là một thành tựu rất lớn, là một sự đột phá trong sự nghiệp làm nghề của tôi, đặc biệt là làm phim truyền hình.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 13.
Sau bộ phim đó, vai diễn nào khiến chị cảm thấy đột phá nhất?

Tuyến nhân vật đột phá nhất là An Nhiên trong Trạm Cứu Hộ Trái Tim. Tôi phải thay đổi vì An Nhiên, thay đổi tất cả mọi thứ. Nhiều khi, mọi thứ trong cuộc sống phải tiêu cực một tí, đừng chỉ nhìn cuộc sống màu hồng. Ngay cả ánh mắt của An Nhiên, khi về nhà tôi cũng phải tập luyện rất kỹ, rất nhiều. Đến mức độ, những người thân xung quanh khi giao tiếp với tôi ở thời điểm đó cũng có thể nhận ra điều này.

Để nói về nội tâm thì quá là gay gắt rồi, quá là khó. Tôi không sợ nhưng thật sự có quá nhiều màu sắc trong nhân vật An Nhiên, đôi khi làm tôi bị ngợp trong quá trình làm việc. Chỉ trong một phân đoạn thôi mà tôi phải diễn rất nhiều màu sắc. Có những đoạn tôi diễn xong và cảm thấy tê luôn phần đầu.

Để nói về đột phá thì Hướng Dương Ngược Nắng cho tôi những giải thưởng nhất định và cho tôi một vị trí nhất định. Còn An Nhiên là vai diễn khẳng định năng lực của tôi. Qua An Nhiên, mọi người sẽ nhận ra Lương Thu Trang không phải lúc nào cũng đóng đào thương, mà phản diện cô ấy cũng đóng được. Rất may mắn là tôi đã làm được điều đó, không bị mọi người chửi quá nhiều về cách diễn.

Vai diễn An Nhiên không bị chê trách nhiều nhưng có vẻ bộ phim Trạm Cứu Hộ Trái Tim lại gây tranh cãi. Chị cảm nhận thế nào về luồng ý kiến này?

Có thể nói là vai diễn phản diện đầu tiên của Thu Trang được khán giả bênh vực nhiều đến thế. Tôi rất vui nhưng đâu đó vai diễn này để lại cho tôi một dư âm quá lớn. Chính vì vậy, tôi mới nói là mình phải vượt qua được chính cái bóng của nhân vật mà mình đã làm. Thậm chí, trong cuộc sống, nhiều khi tôi phải đứng trước gương để tập luyện lại đôi mắt. Khi nhận lời tham gia Cha Tôi, Người Ở Lại, tôi vẫn chưa tự tin. Tôi thường nhờ mọi người quay lại lúc mình đang diễn để về check xem ánh mắt đã dịu đi chưa. Nếu đôi mắt vẫn chưa dịu thì xin phép để làm lại.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 14.
Lứa diễn viên trẻ hiện nay học hỏi và phát triển rất nhanh chóng. Chị có sợ bị tụt hậu hay không?

Không. Đó chính là khái niệm hết thời và tôi cảm thấy điều đó bình thường. Mình 40 tuổi thì đóng vai 40 tuổi. Vài năm nữa, nếu tôi vẫn đi làm phim thì tôi không sợ mình hết thời vì tôi không phải là diễn viên diễn giả vờ. Tôi biết cách khai thác tâm lý nhân vật thì tôi nghĩ mình vẫn còn có môi trường để làm việc. Đấy là trừ khi tôi vẫn làm phim còn biết đâu sau này tôi chuyển hướng sang một công việc khác, không dành quá nhiều thời gian để tập trung cho phim ảnh nữa. Lúc đó, có thể nói là hết thời cũng được nhưng đó là sự lựa chọn của tôi chứ không phải là tôi bị đào thải.

Khi lựa chọn rẽ hướng sang một con đường khác, khán giả sẽ không còn thấy tôi trên màn ảnh nữa. Có thể khán giả sẽ nghĩ rằng tôi hết thời nhưng không. Với cá nhân tôi, nếu đã là sự lựa chọn của mình thì tôi chẳng có gì phải băn khoăn với điều đấy cả. Còn nếu như tôi vẫn còn làm phim, tôi tin rằng mọi người vẫn sẽ yêu quý thôi.

Việc thay đổi vai diễn, vẻ bên ngoài có phải là cách để chị cố gắng giữ lại vị thế trước một thế hệ diễn viên trẻ quá giỏi hay không?

Với vấn đề này, tôi chưa bao giờ phải chứng minh bản thân để có vai diễn. Tôi chứng minh bản thân để khán giả thấy rằng mình là một diễn viên nhiều màu sắc, chứ không phải chứng minh để phim sau tôi có vai. Bởi vì cơ hội này diễn viên không quyết định được mà nằm ở nhà đài, hãng phim, đạo diễn và biên kịch viết kịch bản có phù hợp với mình hay không. Diễn viên không đóng vai trò quyết định được làm vai hay không.

Tôi không chứng minh để đi xin vai. Vì vậy, tôi không lo về vấn đề hết thời hay mọi người không gọi mình đi phim nữa. Vì khi tôi hoạt động nghệ thuật một cách nghiêm túc với nó, yêu nó thì chắc chắn sẽ có thành quả.

Sau 5 năm nữa, Lương Thu Trang nghĩ mình sẽ là ai trong làng phim Việt?

Là ai trong làng phim ư? Tôi chẳng là ai cả. Tôi chỉ là một Lương Thu Trang duy nhất thôi. Đồng trang lứa với tôi thì quá nhiều bạn, có lẽ tôi không cần phải kể tên ra ở đây. Mọi người chắc cũng thấy là quá nhiều và ai cũng mạnh. Các bạn rất mạnh. Bản thân tôi cũng không yếu nhưng tôi cũng có cái riêng biệt của mình và các bạn cũng có cái riêng biệt của các bạn.

Sẽ có những tuyến nhân vật mà mọi người đọc kịch bản và nhận thấy vai này phải là diễn viên này, vai kia phải diễn viên kia, hoặc là cho Lương Thu Trang làm vai này. Từ xưa đến giờ, chưa bao giờ tôi nghe thấy việc các diễn viên phải đấu đá nhau để có vai. Chưa bao giờ. Vì tôi đang hoạt động ngoài Bắc, chưa hoạt động ở trong Nam nên không dám quy chụp tất cả mọi thứ. Tôi chỉ nói đến môi trường mình sinh sống và làm việc. Tôi thấy không lo về 10 hay 20 năm nữa chứ không chỉ 5 năm.

Nếu tính tuổi về hưu thì 20 năm nữa là tôi về hưu. Cứ cho là 20 năm nữa đi, nếu tôi còn hoạt động nghệ thuật, tôi vẫn có màu sắc riêng. Bởi vì, tôi đã khẳng định màu sắc riêng của tôi từ bây giờ rồi nên tôi không sợ rằng sau này mình sẽ mất đi bản sắc của mình. Ai cũng thế. Khi bạn nhìn diễn viên này sẽ biết cái màu diễn của họ là gì. Cùng lứa với tôi, không diễn viên nào copy của nhau cả. Tôi không sợ một vài năm nữa, khi các em trẻ lớn lên, đẹp hơn, đằm thắm hơn về nghề thì mình chẳng còn là ai nữa. Nếu thực sự không là ai nữa thì thôi vậy, tôi đi làm việc khác. Còn nếu như vẫn làm nghề thì bắt buộc tôi vẫn phải là mình. Tôi vẫn là tôi thôi.

Lương Thu Trang: Cứ nghe lời khán giả chê rồi đi cắt mắt, gọt cằm là dở rồi, mình vẫn phải là mình- Ảnh 15.
Cảm ơn chị vì buổi chia sẻ!

Theo doisongphapluat.nguoiduatin.vn