Nếu ai đó hỏi tôi: “Có hối hận không khi đã gật đầu bước vào cuộc sống hôn nhân cùng anh?”
Tôi sẽ không ngần ngại trả lời rằng: **”Có, tôi hối hận đến tận xương tủy.”**
Bởi cái giá của cuộc hôn nhân này không chỉ là thanh xuân, nước mắt, mà còn là sức khỏe và lòng tin mà tôi từng dốc cạn để yêu một người.
Chúng tôi gặp nhau trong một buổi tiệc sinh nhật bạn chung. Anh nổi bật, chững chạc, ga lăng. Tôi – một cô gái vừa bước sang tuổi 28, đã trải qua vài mối tình không đi đến đâu, cảm thấy an toàn khi ở cạnh anh. Anh nói chuyện khéo, biết quan tâm, và đặc biệt, có một sự nghiệp ổn định – giám đốc một công ty bất động sản tầm trung, lại còn nhà phố, xe hơi, gia đình nền nếp. Anh là mẫu đàn ông mà mọi cô gái đều ao ước.
Chúng tôi quen nhau 6 tháng thì anh ngỏ lời cưới. Nhanh, vội – nhưng tôi khi đó cứ ngỡ là định mệnh.
Hôn lễ được tổ chức rình rang. Ai cũng trầm trồ khen tôi tốt số, lấy được chồng vừa đẹp trai, vừa giàu, lại thành đạt. Tôi cười, hạnh phúc tưởng chừng đã nằm trọn trong tay.
Ngay sau đám cưới, mọi thứ đổi khác. Anh bắt đầu về muộn, hay bực dọc, lạnh nhạt. Tôi nghĩ do công việc. Nhưng rồi, tôi phát hiện trong điện thoại anh lưu tên một người là “Cậu Út”, nhắn tin toàn lời lẽ mùi mẫn.
Lúc tôi hỏi, anh cười khẩy:
Đó là đối tác, cô đừng có đa nghi bệnh hoạn.
Tôi không nói gì. Tôi nghĩ, thôi thì phụ nữ mới làm dâu, đừng gây chuyện.
Nhưng rồi, chuyện gì đến cũng đến. Một lần anh say, tôi phải lái xe đến đón. Anh ngồi sau, miệng lẩm bẩm:
“Em ơi, giá mà anh gặp em sớm hơn, anh đã chẳng cưới người chỉ biết giả bệnh để vòi tiền…”**
Tôi chết sững. Lời anh như lưỡi dao cắm thẳng vào tim tôi. Hóa ra, người phụ nữ tên Linh mà tôi vô tình thấy anh chở trên xe chính là nhân tình.
Thời điểm ấy, tôi bắt đầu có triệu chứng lạ: mệt mỏi, buồn nôn, sụt cân không rõ lý do. Đi khám, bác sĩ nói tôi có dấu hiệu của **u tuyến yên**, cần điều trị theo dõi chặt chẽ.
Tôi nói với chồng. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi:
Lại bày trò nữa à? Giờ không đòi tiền thì đòi tình thương? Cô nghĩ tôi là cái máy ATM hay sao?”
Tôi không ngờ người chồng từng ôm tôi khóc vì nói thương tôi lại có thể buông những lời cay nghiệt đến thế. Nhưng anh không dừng lại ở đó. Kể từ ngày tôi nói mình bị bệnh, anh chính thức không ngủ cùng phòng. Đi sớm về khuya, chẳng buồn hỏi han.
Ngày tôi phải vào viện làm xét nghiệm chuyên sâu, gọi cho anh nhưng không ai bắt máy. Cuối cùng, tôi phải nhờ tài xế đưa đi.
Lúc nằm trên giường bệnh, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:
**”Đừng bám theo chồng tôi nữa, chị bệnh thì tự mà lo, đừng diễn trò để lấy lòng thương hại.”**
Gửi kèm là hình anh và cô gái kia đang ôm nhau đi siêu thị – nơi tôi từng van anh dẫn tôi đi cho khuây khỏa.
Tôi cười chua chát. Thì ra trong mắt họ, tôi là một kẻ ăn bám, giả bệnh, diễn sâu.
Một hôm tôi lên cơn đau đầu dữ dội, chóng mặt đến mức ngất ngay giữa nhà tắm. Khi tỉnh lại, đã là nửa đêm, tôi nằm dưới sàn nhà, ướt lạnh, không một ai bên cạnh. Anh vẫn chưa về.
Tôi lê người ra phòng khách, thấy anh đang ngồi xem tivi, bên cạnh là túi đồ ăn của Linh.
Tôi yếu ớt nói:
“Em vừa ngất…”
Anh không quay đầu lại, lạnh nhạt:
“Cô có chết cũng đừng phiền tôi. Tôi mệt mỏi vì cô lắm rồi.”
Tôi nhìn người đàn ông từng thề nguyện suốt đời bên tôi, giờ đây đang dửng dưng như thể tôi là người xa lạ. Trái tim tôi như vỡ vụn.
Tôi đã viết sẵn đơn ly hôn. Nhưng khi đưa ra, anh cười khẩy:
“Tưởng tôi không chờ ngày này? Ký đi, nhưng đừng mơ lấy được một xu. Cô vào đây tay trắng thì ra đi cũng phải trắng tay.”
Tôi không cần tiền. Tôi chỉ cần tự do. Nhưng anh lại không ký.
Bởi anh biết, nếu ly hôn trong khi tôi bị bệnh, người đời sẽ nhìn anh như một kẻ bạc tình.
Thế là tôi bị mắc kẹt trong chính cuộc hôn nhân không lối thoát. Anh vẫn đi cùng nhân tình, ăn tối ở nhà hàng sang trọng, còn tôi nằm co ro trong căn nhà lạnh tanh, sống cùng nỗi đau thể xác và tinh thần.
Trong một lần tái khám, tôi gặp bác sĩ Lâm – người từng điều trị cho mẹ tôi trước kia. Anh nhìn kết quả xét nghiệm và cau mày:
“Em để tình trạng thế này bao lâu rồi? Em có biết khối u có thể phát triển ảnh hưởng đến thị giác và thần kinh không?”
Tôi im lặng. Nước mắt trào ra. Tôi không khóc vì sợ bệnh, mà khóc vì chẳng có ai bên cạnh lúc tôi sợ hãi nhất.
Bác sĩ Lâm sắp xếp cho tôi vào danh sách mổ ưu tiên, thậm chí còn hỗ trợ một phần viện phí. Anh nói:
“Anh không hiểu vì sao một cô gái mạnh mẽ như em lại sống cam chịu như thế.”
Tôi chợt nhận ra: **cả thế giới quay lưng, chỉ cần một người chìa tay ra cũng đủ khiến mình không gục ngã.**
Sau ca mổ thành công, tôi nộp đơn ly hôn lần nữa. Lần này, kèm theo hồ sơ bệnh án, các đoạn ghi âm anh mắng chửi, và cả ảnh anh ngoại tình.
Anh tái mặt. Luật sư của tôi nói rõ: nếu anh còn không ký, tòa sẽ xử ly hôn đơn phương.
Cuối cùng, anh miễn cưỡng đặt bút. Nhưng trước khi rời khỏi tòa, anh vẫn không quên ném một câu:
“Cô không có tôi rồi sẽ chẳng ai thèm nhặt.”
Tôi cười. Một nụ cười buốt lòng nhưng nhẹ nhõm.
Tôi sống trong một căn hộ nhỏ thuê gần nơi làm việc mới – một công ty truyền thông nơi tôi bắt đầu lại từ vị trí thấp nhất. Không có chồng, không có tài sản, nhưng **có sự bình yên**.
Thỉnh thoảng bệnh cũ tái phát, tôi lại tự đi viện, tự chăm mình, nhưng ít nhất, tôi không còn bị mắng là “diễn sâu”.
Tôi kết bạn với những người tử tế, học cách yêu chính mình. Còn anh – chồng cũ của tôi – tôi nghe nói đã bị nhân tình bỏ sau khi phá sản.
Nếu ngày đó tôi biết trước tất cả, tôi đã không bước vào cuộc hôn nhân ấy. Nhưng có lẽ, nếu không đi qua giông bão, tôi cũng chẳng học được cách đứng vững trên chính đôi chân mình.
Tôi không oán anh nữa. Vì anh không đáng để oán. Tôi chỉ thương chính mình – cô gái từng yêu mù quáng, từng đau đến rướm máu mà vẫn cố nắm một bàn tay lạnh giá.
Còn bạn, nếu đang ở trong một cuộc hôn nhân đầy nước mắt, xin hãy hỏi lại chính mình: bạn còn muốn là cái bóng mờ trong chính cuộc đời mình đến bao giờ?
News
Thanh niên chuẩn bị lên đường nhập ngũ chú ý: Không gọi nhập ngũ công dân bị cận thị trên 1,5 diop, viễn thị
Theo Thông tư 68/2025 của Bộ Quốc phòng, quân đội sẽ không gọi nhập ngũ những công dân mắc tật…
Cảnh tượng kinhhoang ở Ninh Bình, nghìn khối đá ụp xuống sau tiếng n;;ổ như b;o;m
Những tiếng nổ lớn như bom, sau đó hàng nghìn tấn đá từ trên núi sạt lở xuống ầm ầm…
Tin vui: Giáo viên có danh hiệu này sẽ nhận thưởng hơn 29 triệu đồng – cao gấp 12,5 lần lương cơ sở: Thế này thì còn gì bằng
Ngày 7/7/2025, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Từ ngày 1/7, giáo viên…
Cá có màu đỏ như phẩm nhuộm khiến người mua hàng hoang mang – tiểu thương bán hàng nói gì?
Theo lời một tiểu thương bán cá tại Đà Nẵng, khi thời tiết nắng, cá thường bị bạc màu làm…
Chùa Hương Tích: Tài sản tích cóp để kiếm tiền nuôi gia đình của bao người bị t;hi;ê;u r;ụ;i, khổ quá trời ơi
Lửa bùng phát tại nhà để xe công ty cáp treo chùa Hương Tích khiến 9 xe điện và một…
Vụ người dân hôi của xe vải bị lật: Chủ xe khóc ròng nói một câu x-ót xa nhưng không ai thèm quan tâm
Sau khi đưa xe đi sửa và quay lại thu vải, chủ xe chỉ biết khóc trong bất lực, nhìn…
End of content
No more pages to load